Mặc Lâm – VOA
Tình hình bãi Tư Chính và tàu Hải Dương 8 xâm phạm vùng đặc khu kinh tế của Việt Nam vẫn đang diễn biến ngày càng phức tạp và khó đoán định. Tin mới nhất cho biết con tàu này đang tiến dần vào Việt Nam chỉ cách Phan Thiết 185 hải lý tức đã vào khu vực kinh tế của Việt Nam có bề rộng 200 hải lý tính từ đất liền. Hành động ngông cuồng này của Trung Quốc cho thấy Bắc Kinh chưa bao giờ tỏ ra mềm lòng trước Hà Nội kể cả khi người bạn nhỏ bé này hết mực nhún nhường người anh cả trong cái gọi là “đại cục”.
Trong thời điểm đối đầu hiện nay giữa hai nước, mang tàu thăm dò địa chất vào sâu trong vùng biển Việt Nam Bắc Kinh đang khiêu khích cả thế giới, nhất là Mỹ, một quốc gia mà hồi gần đây luôn lên tiếng bênh vực cho những nước yếu hơn Trung Quốc trên bàn cờ Biển Đông. Trung Quốc đã có những hành động khiêu khích đối với Mỹ trên vùng biển này lẫn trên lĩnh vực ngoại giao, mọi tuyên bố đều xoáy vào luận điểm: Cả Biển Đông là của Trung Quốc và nước ngoài không có quyền tham dự vào trên bất cứ phương tiện nào.
Còn Việt Nam thì sao? Vẫn chưa có động tĩnh gì trong khi nhìn bề ngoài thì Trung Quốc giống như đang dí cả chính phủ Việt Nam vào một cái rọ chật chội của truyền thông. Ngoài việc lên tiếng một cách yếu ớt như thường lệ, báo chí, tuyên giáo và cả hệ thống chưa được phép lên tiếng chống lại Trung Quốc như Trung Quốc đang cổ vũ cả nước của họ chống lại Việt Nam. Cái rọ truyền thông ấy chứng tỏ Trung Quốc rất thành công khi cấy “đại cục phù” vào cơ thể của Bộ chính trị Việt Nam khiến cả một hệ thống tê liệt ý chí, bạc nhược tinh thần và tư duy nô lệ đang từng ngày ăn mòn vào suy nghĩ của rất nhiều người kể cả trong và ngoài đảng.
Tư duy sợ hãi sức mạnh quân sự và kinh tế của Trung Quốc khiến những lập luận phản động có cơ hội lan tỏa gây ngờ vực trong những cuộc họp tìm phương hướng chống lại cuộc chiến xâm lược của Trung Quốc. Không hiếm những tướng tá của Quân đội Nhân dân Việt Nam lên mạng tuyên bố rằng chống Trung Quốc là âm mưu diễn biến hòa bình của địch, là cố tình gây chia rẽ tình hữu nghị bền chặt của hai nước và nhất là đánh Trung Quốc Việt Nam sẽ mất tất cả từ đất nước đến quyền lực mà Đảng đang nắm giữ cho đến cuốn sổ hưu mà cán bộ hưu trí đang có trong tay.
Những luận điệu ấy tưởng rằng đã mai một với các thực tế đang diễn ra nhưng hình như trong não bộ của rất nhiều người vẫn còn ám ảnh vì chúng. Mỗi khi bàn bạc đến một phương cách chống lại diễn biến mà Trung Quốc đang áp dụng nhiều người lại tự khóa suy nghĩ thật sự của mình lại, mang những gì được uốn nắn lâu nay xào nấu lại, diễn ngôn trên truyền thông đại chúng lừa bịp chính mình và người nghe khiến dư luận không còn biết điều gì đang xảy ra ngay trong nội bộ chính phủ hay Bộ chính trị. Người ta chỉ lờ mờ đoán rằng họ, những kẻ quyền lực cao nhất, đang bối rối tìm cách giải quyết vấn đề nóng bỏng của đất nước chung quanh chiếc bàn tròn mang đặc trưng chủ nghĩa xã hội.
Giải pháp luôn có nhưng áp dụng và triển khai nó thì không.
Giải pháp đầu tiên và dễ dàng nhất là nói thật, từng chi tiết một không được tránh né và che đậy vì bất cứ lý do gì. Minh bạch thông tin là chìa khóa vàng mở cánh cửa trái tim của người dân đang bị bưng bít và áp chế những thông tin có liên quan đến sự kiện. Thông tin chính xác và nhanh chóng giúp cho binh lính, dân chúng những người không thể tiếp cận tin tức bí mật thuộc diện nhà nước, hiểu được diễn biến câu chuyện để họ có thêm quyết tâm chống giặc giữ nước.
Cùng lúc, Việt Nam phải nhanh chóng quyết định từ bỏ những gì không phù hợp trong quá khứ khiến cho việc tìm giải pháp trong tình hình mới như hiện nay khi Trung Quốc ngày một rời xa với niềm tin bằng hữu của Hà Nội và lộ rõ hành vi nước lớn, nhất mực xem hành vi áp đặt của mình là đúng với nguyên lý “sức mạnh nằm trong cây súng”.
Cây súng ấy Việt Nam chưa thể có nhưng không vì thế mà vĩnh viễn không có trong tay, nếu Hà Nội cương quyết tìm chỗ để tậu nó hay ít ra dựa vào nó như một thế lực thứ hai nhằm chống lại thế lực Trung Quốc.
Nơi đang sở hữu cây súng mà Việt Nam rất cần không ai khác ngoài Mỹ, một đất nước duy nhất mà Trung Quốc sợ hãi và dè chừng. Một đất nước đối trọng thật sự với sức mạnh của Trung Quốc. Đất nước ấy đang chứng tỏ với thế giới khả năng có một không hai về sức mạnh quân sự lẫn kinh tế dư sức làm cho Trung Quốc sụp đổ tham vọng bành trướng. Việt Nam có thể mượn sức mạnh này làm cái khiên che chở những cơn lên đồng của Trung Quốc về ảo tưởng bá chủ thế giới. Mỹ chắc chắn sẽ không nệ hà gì kéo Việt Nam vào danh sách đồng minh của mình để tăng thêm sức mạnh tại Biển Đông, nơi Việt Nam có khá nhiều điều kiện để ngăn chặn Trung Quốc.
Việt Nam rất tâm đắc khi cho rằng biết rất rõ Mỹ, nhất là triết lý của Winston Churchill: “Trên thế giới này, không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia mới là vĩnh viễn”. Mỹ rất thực dụng và sức mạnh của nó nằm trên sự thực dụng ấy. Biết được như thế nhưng vẫn ngập ngừng không dám bắt tay với Mỹ trong khi bàn tay của Washington vẫn đưa ra trong nhiều năm qua. Việt Nam lo sợ sự giận dữ cũa Trung Quốc và cơn giận này được bọn thân thích với Trung Quốc hết lòng vận dụng, tô vẽ, cơi nới nhằm ngăn cản sức mạnh tiềm ẩn mà Việt Nam có thể tựa vào.
Hai giải pháp mà bất cứ chính phủ nào cũng có thể làm được cho đất nước của mình còn Việt Nam thì không, hay nói đúng hơn, khước từ không thực hiện.
Thực hiện giải pháp minh bạch thông tin nhà nước lo sợ sẽ gây biến động khi nguồn thông tin ấy bất lợi cho nhà nước. Cách suy nghĩ này tồn tại bao nhiêu năm và chưa có dấu hiệu nào bị đánh bật ra khỏi tư duy của người Cộng sản. Nhà nước chưa quen với suy nghĩ người dân cũng là một nhân tố trong việc điều hành và bảo vệ quốc gia, sự tham vấn gián tiếp của họ thông qua nguồn thông tin minh bạch sẽ giúp cho nhà nước rất nhiều trong việc điều hành đất nước và điều chỉnh những sai trái, bóp méo, xuyên tạc của kẻ thù trong chiến lược chống Trung Quốc.
Chính sách “ba không” (không tham gia các liên minh quân sự, không là đồng minh quân sự của bất kỳ nước nào, không cho bất cứ nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam và không dựa vào nước này để chống nước kia) đã được Trung Quốc mớm vào miệng của các quan chức thân Trung Quốc gây cản trở nỗ lực chống lại mối hiểm họa đến từ phương Bắc. Trong cả ba điều mà nhà nước Việt Nam luôn vịn vào như một lá bài “hòa bình” nhằm an lòng Trung Quốc đã cản trở sự tự vệ chính đáng của Việt Nam bằng chính tuyên ngôn suy nhược này.
“Không dựa vào nước này để chống nước kia” là định dạng của một hành vi đầu hàng ngay khi tiếng súng chưa nổ ra. Bất cứ sự huy động quốc tế nào để tăng thêm khả năng đề kháng chống lại kẻ thù đều bị thế lực thân Trung Quốc lái sang hướng phản động, là đang dựa vào nước này để chống nước kia kể cả chống Trung Quốc cũng vi phạm câu tuyên ngôn “sắt son” này.
Giải pháp đốt sạch chính sách “ba không” sẽ là viên đạn đại bác bắn vào thành trì của thế lực thân địch đang ngự trị khắp hang cùng ngõ hẹp của Việt Nam. Hà Nội cần một liều thuốc cực mạnh và cực đắng để tiêu diệt mầm mống phản loạn trước khi nghĩ tới chuyện làm cách nào để chiến thắng sự ngang ngược và lộng hành của Trung Quốc.
Leave a Comment