Phạm Chí Dũng/Người Việt
Thủ Tướng CSVN Nguyễn Xuân Phúc đang sa vào lối mòn nguy hiểm của cựu Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng khi một lần nữa trong nhiều lần “kêu gọi báo chí đấu tranh làm thất bại âm mưu, hoạt động chống phá.”
Lời kêu gọi trên đang biến Phúc thành một đồ đệ của chủ nghĩa kinh viện, giáo điều và cực đoan cộng sản, thay vì đi theo con đường cải cách đất nước, tiếp nhận một cách cởi mở rất nhiều ý kiến phản biện trên mạng xã hội, đặc biệt là cải cách thể chế chính trị, như hy vọng của một số thành phần quan chức và trí thức.
Vì sao một quan chức như Nguyễn Xuân Phúc, dù đã có hơi hướng tham khảo bài học phát triển mạnh mẽ của Nhật Bản sau Thế Chiến Thứ Hai và còn tham khảo cả thuyết “Đại Đông Á” của người Nhật, cùng lúc tỏ ra ngày càng gắn bó với Hoa Kỳ – xứ sở dung thân và dung dưỡng tài sản của rất nhiều gia đình quan chức trung cấp và cao cấp Việt Nam, lại trở nên “chuyên chính vô sản” theo cái lối dùng báo chí quốc doanh để dập tắt mạng xã hội?
Có hai nguồn cơn chính yếu là từ nội bộ đảng và từ phản ứng của dư luận, đều thể hiện ngồn ngộn trên mạng xã hội.
Nỗi ám ảnh “Chân Dung Quyền Lực”
Hẳn Nguyễn Xuân Phúc không thể quên, hoặc còn nhớ mãi về trang mạng “Chân Dung Quyền Lực.”
Vào cuối năm 2014, lần đầu tiên “Chân Dung Quyền Lực” xuất hiện và tạo nên một cơn địa chấn trong chính trường và chính giới Việt nam khi tấn công không thương tiếc, với nhiều chi tiết liên quan đến tài sản, sân sau và nhân thân “chính trị nội bộ,” đối với một số ủy viên bộ chính trị khi đó, đặc biệt là Nguyễn Xuân Phúc.
Khỏi phải nói rằng hiệu ứng của trang mạng phe cánh chính trị này đã khiến nhiều “chính khách” co rúm và phải uống thuốc ngủ. Nhưng đến gần cuối năm 2015 khi sắp diễn ra Đại Hội 12, trang Chân Dung Quyền Lực tự nhiên “biến mất” (ngưng cập nhật) theo đúng cái cách mà nó đã thình lình xuất hiện. Có lẽ vào lúc đó, “nhiệm vụ lịch sử” của nó đã tạm hoàn thành.
Nhưng không có “Chân Dung Quyền Lực” này thì lại xuất hiện “Chân Dung Quyền Lực” khác.
Vào Tháng Tám, năm 2018, hiện tượng đơn thư tố cáo nội bộ lại xuất hiện trên mạng xã hội. Một vụ việc độc đáo được mạng xã hội đề cập là một bức thư của một người được cho là nhà giáo Nguyễn Cảnh Bình từ Học Viện Chính Trị Quốc Gia HCM tố cáo Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc về nhiều vấn đề, trong đó nổi cộm là chuyện ông Phúc để cho một số cấp dưới, đại gia và người thân trong gia đình ông Phúc thao túng chính trường và trục lợi cá nhân.
Bức thư đồng thời tố cáo Nguyễn Xuân Phúc đang tổ chức một chiến dịch vừa chạy đua vừa tranh giành chức vụ tổng bí thư tại đại hội 13 vào năm 2021, với “liên danh” Nguyễn Xuân Phúc-Trương Hòa Bình-Nguyễn Văn Bình để đối chọi với một “trục” khác là Trần Quốc Vượng-Vương Đình Huệ…
Cho tới nay người ta vẫn chưa thấy ông Nguyễn Cảnh Bình lên tiếng phản bác về bức thư trên hay tố cáo kẻ nào đó đã mạo danh ông. Sự im lặng như thể công nhận ấy càng khiến dư luận tin rằng bức thư trên, tuy chưa biết những nội dung của nó đáng tin cậy đến đâu, nhưng có vẻ xuất phát từ “người thực việc thực.”
Một cách tối thiểu, hiện tượng “người thực việc thực” đó đã được chứng thực trên phương diện lobby chính trị. Từ giữa năm 2017 và trùng với thời điểm Trần Đại Quang bất thần bị “bệnh lạ” mà đã “biến mất” lần đầu tiên trong gần hết Tháng Tám năm đó, người ta nhận ra Thủ Tướng Phúc đã bắt đầu chiến dịch vận động cho chức vụ tổng bí thư tại Đại Hội 13 vào năm 2021.
Ngoài thành tích “GDP tăng trưởng vượt bậc,” ông Phúc đi nhiều địa phương và nơi nào cũng được ông ta xem là “đầu tàu,” cùng những từ ngữ đầy hoa mỹ mà đã khiến giới lãnh đạo những địa phương này “tự sướng” đến mức có thể sẵn lòng bỏ phiếu cho ông Phúc trong một hội nghị trung ương “thăm dò uy tín tổng bí thư cho Đại Hội 13” và kể cả tại Đại Hội 13…
Cùng lúc, nhiều dư luận bắt đầu đề cập nhiều hơn đến “nhóm sân sau” của Thủ Tướng Phúc – một câu chuyện rất tương đồng với các nhóm lợi ích sân sau của Nguyễn Tấn Dũng trong 9 năm trời ông ta làm thủ tướng.
Tuy chưa đến mức thao túng chính phủ và “đớp hốt” ghê gớm như các nhóm sân sau của Nguyễn Tấn Dũng, những nhóm kinh tài được cho là sân sau của Thủ Tướng Phúc lại được cho là “rất nhiều triển vọng” để trở thành nhóm lợi ích có sức ảnh hưởng lớn nhất đến chính phủ và cả đường lối của đảng Cộng sản Việt Nam trong tương lai không xa.
Tham vọng và học phí ứng cử viên
Thực ra Thủ Tướng Phúc đã vượt trên các ứng cử viên khác để trở thành nhân vật bộc lộ tham vọng chính trị rõ hơn hết trong những năm sau Đại Hội 12.
Còn giờ đây, cuộc chiến quyền lực đã bắt đầu manh nha, và nếu không có gì thay đổi thì sự việc sẽ diễn ra theo đúng quy luật xung đột chính trị – lại một cuộc chạy đua sống mái vào các chức danh chủ chốt trong Bộ Chính Trị và trong “tam trụ” tại Đại Hội 13, kể cả một cuộc vận động để điều chỉnh “tam trụ” thành “tứ trụ” như cũ.
Cuộc chạy đua đó càng trở nên “hợp pháp” hơn sau cú bạo bệnh của Nguyễn Phú Trọng tại Kiên Giang “nhà Ba Dũng” vào Tháng Tư, năm 2019.
Bởi nếu đến một lúc nào đó Nguyễn Phú Trọng không thể gượng lại và buộc phải tự nguyện nhường lại cái ghế tổng bí thư cho người khác, hai ứng cử viên hàng đầu đã hoặc được sắp sẵn, hoặc cố ngoi lên vị trí sắp sẵn đó: Trần Quốc Vượng và Nguyễn Xuân Phúc.
Đây là hai tính cách khác nhau một trời một vực: trong khi Thủ Tướng Phúc thậm chí còn được dân gian đặt cho biệt danh là “Phúc nổ” với đủ thứ giai thoại về “đầu tàu kinh tế” và “tăng trưởng GDP” tại các địa phương mà ở đó ông ta lộ rõ chiến dịch vận động để vị thế của mình được “nâng lên một tầm cao mới,” Trần Quốc Vượng lại chỉ nói quá ít so với Phúc. Và trong khi Nguyễn Xuân Phúc được xem là “một thế lực đang lên” với “mạnh vì gạo bạo vì tiền,” thì Trần Quốc Vượng lại “nghèo” và kín đáo hơn nhiều, tuy không phải không có dư luận về “sân sau” của nhân vật này.
Khác với thời tiền đại hội 12, giai đoạn “toàn đảng, toàn quân lập thành tích chào mừng Đại Hội 13” không những là cuộc chiến đánh vào các sân sau của nhau, mà tính xung đột của nó còn “máu lửa” hơn nhiều bởi yếu tố hình sự hóa của cuộc chiến này – thể hiện bởi Bộ Công An ở cấp trung ương và cơ quan công an ở một số địa phương then chốt – những nơi đậm đà yếu tố “phe cánh chính trị.”
Tham vọng và hy vọng ngùn ngụt, nhưng luôn gắn liền hoặc tỷ lệ thuận với rủi ro. Đó là một loại học phí quá đắt đỏ mà Nguyễn Xuân Phúc không thể không xót ruột khi ông ta phải trở thành tiêu điểm bình phẩm, chỉ trích và tố cáo của các đồng chí trong nội bộ đảng Cộng Sản lẫn dư luận trên mạng xã hội về quá nhiều “thành tích” của Phúc trong nhiệm kỳ này.
Các thành tích này là để mặc hoặc tiếp tay cho Bộ Công Thương tăng phi mã giá xăng dầu và điện, bỏ mặc hoặc bật đèn xanh cho Bộ Giao Thông Vận Tải và nhóm lợi ích giao thông dập phí BOT lên đầu lái xe và doanh nghiệp, thả rông cho Bộ Tài Nguyên Môi Trường và các doanh nghiệp xả thải đậm đặc khắp các vùng đất nước…
Phạm Chí Dũng
Leave a Comment