Tôi còn nhớ như in vào ngày 01-10-2010, Đại lễ Kỷ niệm 1000 năm Thăng Long được khai mạc tại Hà Nội. Trong diễn văn khai mạc, ông Phạm Quang Nghị, Ủy viên Bộ chính trị đảng Cộng Sản Việt Nam, bí thư thành ủy Hà Nội lúc đó, sau khi ôn lại công đức của tiền nhân, đã tung hô Hồ Chí Minh, lãnh tụ sáng lập đảng CSVN như sau: “Người được toàn thể nhân dân tôn kính gọi là Bác Hồ; được nhân loại tôn vinh Anh hùng giải phóng dân tộc, Danh nhân văn hóa thế giới. Người đã nêu cao chân lý của dân tộc, đồng thời cũng là chân lý lớn của thời đại: “Không có gì quý hơn độc lập, tự do!” (hết trích)
Từ sau phát biểu đó, với những bằng chứng không thể chối cãi, các nhà nghiên cứu lịch sử ở hải ngoại đã chỉ ra rằng, ông Hồ Chí Minh không hề được Unesco công nhận là “danh nhân văn hóa thế giới”. Và từ đó trở về sau, các phương tiện truyền thông CS đã tắt đài và không còn nhận vơ một chức danh không được thế giới công nhận đó. Nếu không có internet thì nhân dân Việt Nam hiện nay cũng bị nói ra rả cái danh hiệu này của ông Hồ Chí Minh. Điều này nó đã nói lên nhân cách mạt hạng của ĐCS, đó là tự tô vẽ, tự xưng tụng những thành tựu to lớn, những danh hiệu cao quý cho Đảng của họ và cho các lãnh đạo của họ. Bản chất của CS là vậy, là cơ hội, là nhận vơ những thứ vốn không phải là của họ.
Hiện tượng Đoàn Thị Hương là một ví dụ. Trong vụ án này, chính quyền CS cũng đang thổi bùng chuyện phóng thích cô này như là một thành tựu của chính quyền. Để hiểu rõ ngọn ngành vụ này, xin mời mọi người bắt đầu từ lúc khởi đầu vụ án để thấy được bộ mặt thật của chính quyền này.
Cô Đoàn Thị Hương bị bắt cùng Siti Aisyah vì đã ra tay sát hại Kim Jong Nam anh trai Kim Jong Un vào ngày 13 tháng 2 năm 2017 tại sân bay Kuala Lumpur –Malaysia. Đến ngày 15 tháng 2 năm 2017 cho tới ngày 20 tháng 2 năm 2017, các báo trên thế giới xuất bản đều chỉ đích danh Đoàn Thị Hương là người Việt Nam. Nhưng tại Việt Nam, Võ Văn Thưởng chỉ đạo cho báo chí đưa tin về vụ án và nghi phạm này nhưng né hai chữ ‘Việt Nam’ trong các bản tin, và họ chỉ ghi là ‘nghi phạm châu Á’ một cách chung chung. Nói cho tròn, ĐCS đã chủ trương phủi trách nhiệm khi công dân của mình đang bị vướng vào một vụ án có tầm quốc tế.
Với Siti Aisyah, ngày 01/03/2017 chính quyền Indonesia thông qua Đại sứ quán Indonesia tại Kuala Lumpur đã cử 5 luật sư thuộc công ty luật Gooi & Azura để bảo vệ cho nghi phạm Siti Aisyah đẻ bảo vệ công dân nước mình, trong khi đó Đoàn Thị Hương vẫn không được chính quyền CSVN làm điều tương tự. Điều này làm cho cộng đồng mạng chỉ trích dữ dội sự vô trách nhiệm của chính quyền Cộng Sản với công dân nước mình.
Đến ngày 04/03/2017 Liên Đoàn Luật Sư Việt Nam mới chữa cháy cho chính quyền CS bằng cách cử 5 luật sư Việt Nam sang Malaysia hỗ trợ pháp lý cho Đoàn Thị Hương. So với cách làm của chính quyền Indonesia, Việt Nam thể hiện rõ tính chắp vá đối phó, vì so với việc thuê luật sư của một công ty luật uy tín và cử luật sư Việt Nam sang thì cách hành xử của chính quyền Indonesia là chuyên nghiệp và có trách nhiệm hơn nhiều. Đây cũng là một nỗ lực đáng khen của Liên đoàn Luật Sư Việt Nam họ đã cứu cho chính quyền CSVN một phen bẽ mặt.
Vì chính chính quyền Indonesia làm việc bài bản và có trách nhiệm với công dân của mình nên ngày 11/3, tòa án Malaysia đã tuyên bố trả tự do cho cô Siti Aisyah, trong khi đó Đoàn Thị Hương cũng cùng tội danh lại chưa được thả. Việc Siti Aisyah được thả như là một án lệ buộc tòa án Malaysia phải thả Đoàn Thị Hương sau đó. Vì cùng là người nước ngoài, cùng phạm một tội danh như nhau, thì không thể kẻ được thả kẻ bị giam, đó là một minh chứng rõ nét sự bất công của tòa mà ai cũng có thể nhìn thấy.
Như vậy, qua đây ta thấy sự vô trách nhiệm của chính quyền CSVN với công dân nước mình. Việc Đoàn Thị hương được thả là do 2 yếu tố: thứ nhất là sự nỗ lực của mạng xã hội đòi chính quyền Việt Nam phải thể hiện trách nhiệm và cũng chính những mạnh thường quân vận động tìm người trợ giúp pháp lý cho Đoàn Thị Hương; thứ nhì là bởi Đoàn Thị Hương ăn theo Siti Aisyah để hưởng những kết quả đấu tranh pháp lý từ phía chính quyền Indonesia. Còn chính quyền CSVN đã thể thể hiện được gì trong vụ án này? Họ chỉ làm chiếu lệ để đối phó dư luận là chính chứ hoàn toàn không vì hỗ trợ công dân Việt Nam gặp nạn ở nước Ngoài.
Thế nhưng khi Đoàn Thị Hương về thì chính quyền CSVN tổ chức đón cô này như một anh hùng vì mục đích gì? Vì họ muốn nhận vơ cái “công lao” đã giải cứu thành công một công dân Việt Nam ở nước ngoài nhằm tiếp tục mị dân. Và đồng thời, họ cũng muốn lái sự chú ý của người dân vào chuyện này mà quên đi chuyện chính trị, chuyện xăng và điện tăng giá. Trường hợp này nó trở thành bản chất của ĐCS rồi, cũng như chuyện nhận vơ danh hiệu “danh nhân văn hóa thế giới” cho ông Hồ Chí Minh mà chính quyền đã làm trước đó. CS là vậy, bản chất không đổi./.
Leave a Comment