Ai còn chưa tin các sản phẩm sử xứ ta thời đại này là giả dối thì tôi cho ví dụ nè:
Hầu như ai cũng biết, những bài phát biểu, đít cua, huấn thị này nọ của mấy ông bà cầm đầu đảng hoặc chế độ là do bọn trợ lý (thư ký, tham mưu, mưu sĩ) viết, cả nội dung cũng như lời văn, từ ngữ, cách diễn đạt… là của chúng nó, vậy nhưng cuối cùng các ông bà lớn, ông bà nào cũng ra sách. Mà tinh sách dày, tuyển tập, toàn tập, công trình lý luận, v.v.. để làm sách gối đầu giường cho đám không đọc bao giờ.
Người ta cố tình coi đấy như một thứ sử, một phần lịch sử. Những tuyển tập, toàn tập Trường Chinh, Lê Duẩn, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng… nói cho cùng, là sự giả dối, báng bổ lịch sử, coi thường những người hiểu biết về chế độ. Sau này, đám sử nịnh lại dựa vào đấy để bịa sử, xem như lời vàng ý ngọc của ông này bà nọ khiến sử càng trở nên giả dối, khó tin.
Chả nói đâu xa, chính bộ máy cai trị này đã từng công khai chuyện ai là người viết điếu văn cụ Hồ, nhưng cuối cùng cứ quy tác giả là ông Lê Duẩn. Ông Duẩn chỉ có công đọc duyệt, góp ý, thêm bớt, và đọc diễn cảm, chứ không thể coi là tác giả của bản điếu văn đó được. Ông Nông Đức Mạnh cũng chỉ có thể nhận bản quyền tác giả cụm từ “trồng cây gì, nuôi con gì” chứ làm sao đòi giành bản quyền tác phẩm với những trợ lý.
Và có một điều nữa cũng nên quan tâm: Loại sách ấy là sự phí phạm vô bổ ngân sách quốc gia, do một cái nhà xuất bản rất vô bổ thực hiện. Đồng tiền thuế của dân đã được ném vào những thứ tào lao, giời ơi đất hỡi đã hơn nửa thế kỷ nay rồi.
Tôi vẫn biết, đòi phải chân thật trong một xã hội giả dối với những kẻ cầm quyền giả dối, bộ máy cai trị giả dối là điều không tưởng, dù vậy tôi vẫn thấy có trách nhiệm phải phăng ra./.