Nhiều năm qua, các nghị quyết của đại hội đảng, những chính sách của nhà nước, các văn bản của chính phủ, mồm của mấy ông bà lãnh đạo… đều lặp đi lặp lại chủ trương, đường lối, nguyên tắc của nền kinh tế xứ này là “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”.
Họ nức nở tán tụng, khen rằng đó là đỉnh cao trí tuệ, là sáng suốt, là phù hợp với hoàn cảnh thực tiễn của đời sống và xã hội Việt Nam, là lực đẩy mọi mặt, v.v..
Cái trò mèo khen mèo dài đuôi, phò mã tự khen tốt áo thì không ai lạ, chỉ có điều, nói một đằng, làm một nẻo. Kiểu cách nói-làm ấy, đúng với bản chất của họ, kể từ ông đầu bạc trắng tới thằng nhãi ranh “hồng phúc của dân tộc” tóc đen sì. Chỉ có điều, phần kinh tế thị trường thì họ hưởng, còn đuôi xã hội chủ nghĩa thì dân chịu.
Với doanh nghiệp và dân trong nước, lúc nào họ cũng ép buộc, hô hào phải nghiêm túc thực hiện kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, quyết không được trật. Nhưng khi yêu cầu thế giới, yêu cầu các nước công nhận thì họ chỉ đòi quốc tế công nhận Việt Nam có nền kinh tế thị trường. Cái đuôi tự rụng mất. Vẫn để đuôi, có mà đến tết công gô cũng chả ma nào nó thừa nhận.
Luôn luôn leo lẻo kinh tế thị trường nhưng khi cần mở rộng sân bay Tân Sơn Nhất thì chính phủ và Bộ Giao thông vận tải dứt khoát không chịu tổ chức đấu thầu mà cứ khăng khăng chỉ định thầu, phải giao cho ACV (một doanh nghiệp nhà nước, sân sau của các đầy tớ). Không kinh tế thị trường gì sất, tao làm thế, làm gì được tao. Đơn giản, bởi vì cho ACV làm thì mới được chia chác, chứ đấu thầu thì còn chó gì mà chấm mút.
Giờ lại thêm vụ quy hoạch báo chí. Cần hiểu rằng báo chí là một phần của văn hóa nhưng thực hiện báo chí lại là một phần của kinh tế. Nó hay thì nó sống được, dở thì sẽ chết. Nó chịu sự chi phối của quy luật kinh tế thị trường. Mấy bố nhà nước lại cứ đeo cho nó cái đuôi, chả giống ai, cứ muốn hà hơi thổi ngạt cho đứa này, đồng thời đòi tiêm thuốc độc với đứa khác. Cho sống thì được sống, bắt chết sẽ phải chết. Thời buổi 4 chấm 0, 5 chấm 0 mà cứ khư khư đười ươi giữ ống tư duy quản lý báo chí theo kiểu thừa tướng Lý Tư thời Tần bên Tàu cách nay đã hơn 2.000 năm thì quả thật không còn gì để nói với các bố.
Hãy để báo chí vận hành, tồn tại theo kinh tế thị trường và pháp luật. O ép hoặc hô hấp cho nó, nó đều quặt quẹo chẳng ra gì đâu.
Vứt mẹ nó cái đuôi đi, thì con khỉ mới tiến hóa thành người được./.