Phần III: Sợ hãi
Việc dám nói ra những bức xúc của cá nhân trước sai trái, man rợ của chế độ hay đứng lên đấy tranh là một điều rất khó khăn với nhiều người. Đó là một nỗi sợ mà chế độ cộng sản đã định hình nó trong nhận thức của người dân. Họ sợ liên lụy gia đình, công việc, bị bắt, bị đánh, bị sách nhiễu, thậm chí là bị giam cầm. Họ có quá nhiều thứ “ích kỷ cá nhân” để bảo vệ và không dám hi sinh nó vì mục đích chung của dân tộc.
Nhưng cuối cùng họ cũng chẳng có gì. Tại sao ư? Nếu họ cứ vì cái ích kỷ cá nhân kia mãi mà bỏ qua chuyện quốc gia, dân tộc thì thử hỏi nước mất thì nhà có tan không, kinh tế lụi bại thì nhà có tàn không? Cộng sản là chúa phá hoại và tham lam. Nước mất, tất cả là nô lệ. Kinh tế lụi bại thì tiền chỉ là giấy mà thôi. Kiếm rất nhiều tiền, bảo vệ rất an toàn cho bản thân và gia đình nhưng cuối cùng đói nghèo có chừa một ai không? Hãy nhìn những nước cộng sản đã sụp đổ thì rõ, nhìn luôn hiện tại của Venezuela thì rõ. Tiền vô giá trị, cha mẹ đuổi con ra đường đi bụi chỉ vì thiếu ăn, đàn bà, con gái bán tóc, tụt quần bán dâm vì miếng ăn, kéo đoàn kéo lũ bỏ xứ mà đi tìm nơi sống mới… Vậy thì tiền bạc, ích kỷ cá nhân còn giá trị gì khi đất nước lâm nguy bởi tay người cộng sản?
Bạn sợ bị đi tù, bị đánh đập, giam cầm ư? Đừng nghĩ vậy. Vốn dĩ hiện nay bạn đã đang ở trong một nhà tù rồi, đã bị giam rồi và bị cướp đi quá nhiều thứ rồi. Nhà tù do chế độ này dựng lên nó giam nhốt tự do của bạn, giam nhốt rất nhiều quyền của bạn, nó giam nhốt cả tư tưởng của bạn. Chỉ khác nhau nếu bạn dám đấu tranh mà không may bị bắt thì bị giam ở nhà tù nhỏ hơn và thiếu tự do, quyền lợi hơn mà thôi. Bạn bị giam có thời hạn nếu bạn đấu tranh. Nhưng nếu bạn không đấu tranh thì bạn sẽ bị giam vô thời hạn. Không những bạn bị giam mà cả bố mẹ bạn, con cái bạn, người thân của bạn và cả dân tộc này. Bạn chọn cái nào? Giam lỏng vô thời hạn hay chấp nhận đánh đổi để đi tìm tự do thực sự, giải phóng gông xiềng?
Sức mạnh của dân tộc là vô cùng mạnh mẽ. Nó hoàn toàn thắng vũ khí, sự tàn bạo của những lực lượng cai trị. Nếu tất cả chúng ta cùng lên tiếng, cùng hành động, hành động kiên quyết cho đến cùng thì không ai có thể thắng được. Thế nhưng ai cũng sợ, ai cũng ích kỷ thì bó đũa sẽ bị bẻ từng que và người bị bẻ lại chính là những người đấu tranh thay cho bạn. Thay vì bạn đấu tranh, đồng hành, bảo vệ họ thì bạn lại nhìn họ và sợ hãi. Đừng làm, sẽ bị bắt như nó mà thôi. Có đúng như vậy không?
Rồi có một ngày bạn sẽ không còn sợ nữa đâu khi chúng nó sờ đến bạn và gia đình. Sờ trực tiếp để bạn thấy thì bạn mới hết sợ. Giờ chúng nó đang sờ bạn đó nhưng mà là gián tiếp. Chúng nó vẫn đang vét nồi cơm nhà bạn đó, vẫn đang bóc lột bạn đó, vẫn bắt bạn cùng gia đình gánh nợ thay chúng nó đó, vẫn bắt bạn và gia đình ăn bẩn, sống bẩn đó… Nhưng không ai phản ứng gì. Và bạn chỉ phản ứng khi người cộng sản giết người nhà bạn, cướp đất nhà bạn, xử oan cho bạn. Lúc đó bạn kêu ai? Hãy tự đứng lên thôi./.