Thay vì giáo dục con người phải biết tự trọng, thì đảng lại đưa ra đề án cấm nịnh bợ? Thế nào là nịnh bợ? Hành vị nịnh bợ có cân, đo, đong, đếm được không? Vậy căn cứ vào cấp độ nào để kết luận đó là hành vi nịnh bợ mà ra luật cấm?
Quan hệ giữa con người với con người, giữa cấp dưới với cấp trên, giữa công dân với lãnh đạo…ngoài công việc, trách nhiệm còn có tình cảm mật thiết, quan hệ giao tiếp và sự tôn trọng lẫn nhau… Hành vi nịnh bợ ta chỉ cảm nhận bằng giác quan, thì làm sao ghép người đó vào tội nịnh bợ?
Thời VNCH nhà trường dạy cho chúng tôi về lòng tự trọng. Đến bây giờ tôi còn nhớ định nghĩa về lòng tự trọng của thầy giảng: «Người có lòng tự trọng là người có ý chí hơn người, không nương tựa ai, không luồn lụy ai, tự mình mình đi, tự mình mình lại, tự mình quý mình, ai yêu cũng mừng, ai ghét không giận gọi là người tự trọng»
Chỉ tóm gọn trong định nghĩa ngắn ngủi đó thôi, đủ thấy những người có lòng tự trọng trong guồng máy lãnh đạo này quá hiếm hoi. Ngược lại, thói tự cao, tự đại, tự phụ, tự mãn…thì quá nhiều! Lãnh đạo cấm cấp dưới nịnh cấp trên, thế nhưng, cấp trên lại thích cấp dưới nịnh mình hơn là nói thẳng. Mà nói thẳng có khi phạm tội nói xấu lãnh đạo, cũng chết! Đảng thích nhân dân nịnh bợ mình hơn là chỉ trích, phê phán. Đảng ăn cắp như rươi, nhưng cứ muốn nhân dân gọi mình trong sạch. Đảng điều hành đất nước bằng những chính sách mơ hồ, dẫn kinh tế quốc dân đến chỗ kiệt quệ, nhưng đảng lại muốn dân tôn sùng mình là sáng suốt, là tài tình…. Nếu nhân dân chỉ trích, thì đảng ghép tội bôi nhọ, nói xấu chế độ….
Bởi vậy, những người lãnh đạo đất nước còn không biết đến lòng tự trọng, tính liêm sỉ là gì thì trách sao được cấp dưới? Bản thân đảng từ lúc hình thành đến nay, lúc thì dựa vào Nga, lúc dựa vào Tàu chớ có khi mô tự mình đứng vững được đâu mà bắt cấp dưới không dựa vào cấp trên để tồn tại? Rồi, bản thân các lãnh đạo mồm thì chửi tư bản, chửi phương Tây xoen xoét, nhưng lại muốn đất nước mình chỗ này giống Paris, chỗ kia được như Kyoto, chỗ nọ giống singapore… Ngay cả ước mơ, lãnh đạo cũng dựa giẫm vào kẻ khác, thì cấm sao được, cấp dưới dựa vào cấp trên?
Hãy dẹp mấy trò cấm đoán tào lao đó đi. Khi nào các ngài không còn nịnh ngoại bang như: trà trung quốc ngon hơn trà Việt Nam. Thì, lúc đó hãy cấm!
Leave a Comment