Anh Phúc trả lời chất vấn ĐBQH về phát triển con người Việt Nam. Trong đó, cần chấn chỉnh đạo đức xã hội, củng cố niềm tin vào chế độ. Cụ thể, khắc phục bệnh dối trá, đạo đức giả, nói không đi đôi với làm. Từ các cấp lãnh đạo, quan chức phải làm gương về đạo đức, tư cách, phẩm chất đến các tầng lớp xã hội phải khắc phục bệnh thành tích, giả dối, sống hai mặt, củng cố niềm tin vào những mặt tốt đẹp của chế độ xã hội chủ nghĩa; mọi người đều phải sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật. Đẩy mạnh công tác thanh tra, kiểm tra, xử lý nghiêm các sai phạm.
Chúng ta thấy anh Phúc phát biểu vậy nó có ngáo ngơ không, lòi cái đuôi mị dân ra không?
Chúng ta phải công nhận một điều là dân tộc ta trước giờ không phải là dân tộc “mất dạy”, “láo loét” đúng không ? Nam còn nhớ cách đây vài chục năm, người ta nói chuyện, giao tiếp, đối đãi với nhau trong cuộc sống nó hay lắm, đẹp lắm. Nam cũng đã viết một bài về con người Hà Nội và cũng gặp nhiều cụ cao tuổi trong Sài Gòn rồi. Họ hay lắm, tốt lắm.nhưng chẳng hiểu sao từ mấy chục năm trở lại đây là hầu như những điều tốt đẹp đó biến mất. Nam nghĩ là do giáo dục, sự ảnh hưởng chung của xã hội đến mỗi cá nhân, sự tiêu cực của guồng máy xã hội khiến con người ta thành ra lưu manh, giả dối, tàn ác, vô cảm, mất nhân tính.
Giáo dục con người không phải là bắt họ tin vào chế độ XHCN. XHCN bản chất nó là mồi nhử, là bánh vẽ, là dối trá, ảo mộng để mị dân, lừa dân đi theo mà bóc lột chứ có đâu mà tìm. Vậy tại sao giáo dục con người để tốt lên mà lại bắt dân tin vào thứ dối trá ấy thì quá mâu thuẫn còn gì? Nó đâu có gì tốt đẹp đâu mà bắt dân tin để trở thành người tốt được? Vì chính nó mấy chục năm nay đã tạo ra một xã hội, một guồng vận hành thối nát như bây giờ .
Làm gương: Nêu gương là chủ trương lớn của đảng cộng sản để mị dân. Chúng ta không ai lạ gì sự mất dạy của cán bộ, quan chức cộng sản cả. Từ lớn đến bé đều đạo đức giả, lật lọng, hai mặt, bệnh thành tích. Tôi cứ nói đơn cử như anh Trọng là rất đạo đức giả và hai mặt. Anh ấy nói chống tham nhũng nhưng thực ra anh ấy mới là thằng tham nhũng nhất. Tham nhũng cả quyền lực lẫn tiền bạc. Anh ấy chính là kẻ đã sắp đặt cái chết của Quang hói cố Chủ tịch nước cùng với Trung Quốc xong giở trò mèo khóc chuột. Không hai mặt thì là gì? Trước mặt đồng chí, ngược phe trái ý là giết luôn. Hoặc lật lọng như anh Nguyễn Đức Chung chủ tịch Hà Nội. Lật lọng cả ở vụ Đồng Tâm và vụ Phá rừng Sóc Sơn. Mồm hô to không truy tố vụ Đồng Tâm nhưng vẫn làm, sẽ kiên quyết xử lý vụ Sóc sơn nhưng lại bao biện đủ kiểu. Và ngay cả ban tuyên giáo cùng hệ thống truyền thông, báo chí nhà nước cũng toàn bọn gian dối, lừa lọc, xảo ngôn. Tất cả đều vậy chứ không riêng gì những trường hợp cá biệt trên.
Chính đảng cộng sản bao năm nay cũng đều dối trá, lừa đảo. Họ xuyên tạc, bóp méo, quy chụp lịch sử. Họ thần thánh hóa lãnh tụ. Họ giấu đi những điều xấu xa bỉ ổi. Họ vẽ vời, nói phét về mình. Họ ngu dân để trị bao năm nay….
Bệnh thành tích: Nguồn cơn của căn bệnh này chính là đảng cộng sản. Đặc trưng của họ là làm thì láo, báo cáo thì hay. Điều này chúng ta không phải giải thích nhiều vì nó đã quá rõ rồi.
Vậy thì họ lấy tư cách gì để mà giáo dục dân tộc ta? Chính họ là kẻ đánh mất những cái hay, cái đẹp của dân tộc, của những gì gọi là truyền thống, cốt cách. Vậy mà dám đòi dạy chúng ta sao? Dạy theo định hướng XHCN, ngu toàn dân tộc luôn ư? Khốn nạn, vô liêm sỉ. Nhật Bản, Hàn Quốc và nhiều nước tư bản họ giáo dục nhân dân rất hay, họ đâu có bắt dân tin vào chế độ, vào đảng nào, cá nhân nào đâu mà sao dân họ tốt thế? Mọi người sang nước ngoài rồi thì rõ cả đó. Văn minh, nhân ái, thân thiện, nhiệt tình lắm./.