Không để tham nhũng vặt làm phiền người dân là mục tiêu mà lãnh đạo đang hướng tới. Ví dụ như phải đút lót, bôi trơn, biếu xén ở bệnh viện, cơ quan hành chính công trường học… Thế nhưng chắc chắn là nói cho hay vậy thôi chứ không thể làm được. Mà cái việc tham nhũng vặt nó không chỉ ở cục bộ vài điểm hay vài ngành mà là toàn bộ máy ở tất cả các ngành. Nó trở thành văn hóa ăn sâu vào xã hội Việt Nam bao năm nay rồi.
Ông nào cũng mất vài trăm, bạc tỷ hoặc nhiều tỷ để chạy chức chạy quyền. Khẳng định đến 99% những người công chức, lãnh đạo có thể tham nhũng đều phải chạy chức, chạy quyền, kể cả con ông cháu cha thì cũng phải chạy. Không phải chạy cho con thì bố mẹ cũng phải xu nịnh cấp trên. Đâu vào đấy cả. Và người ta xác định là phải tham nhũng để thu hồi vốn và trở lên giàu có.
Có ai điên mà bỏ một đống tiền để mua việc xong ăn lương vài triệu đến mấy chục năm sau để đợi rồi nhận vài triệu lương hưu không? Không, có ai điên thế đâu. Bây giờ nếu cấm tham nhũng vặt là không thể bởi vì nó quá nhiều, là toàn hệ thống. Ai đứng ra tố cáo, ai giám sát? Toàn bao che cho nhau, khéo còn tranh ăn của nhau ấy chứ. Mà chế tài xử lý tham nhũng vặt cũng chẳng có hiệu quả răn đe cao. Với lại nếu có lộ ra thì cũng lại bao che cho nhau, cậy anh này, nhờ chị kia ít tiền, ít quen biết là dập dư luận đi.
Tính đơn giản trong hệ thống công quyền bây giờ có gần 12 triệu công chức, lãnh đạo, biên chế, hưu trí nhà nước. Ta cứ tính 1/4 số đó có thể tham nhũng thôi. Tính 1 năm chia đều ra mỗi người tham nhũng 100 triệu thôi đã là khoảng 300 nghìn tỷ. Đó là tính sơ sơ thế thôi nhé. Chứ mấy ông ranh con tầm chủ tịch xã một năm hốc ngân sách, bán chác linh tinh, nhận hối lộ bét cũng phải tiền tỷ. Đội cấp huyện với cấp tỉnh thì kinh rồi, mỗi năm hốc cả vài chục tỷ riêng tiền tham nhũng thôi đấy, chưa tính sân sau, rửa tiền. Đội trung ương thì căng hơn rất nhiều, đội ấy phải quy ra USD cho nó ít chứ tính tiền việt thì nhiều lắm, toàn số 0. Vì cái vặt của thằng to nó cũng như quả núi ấy.
Leave a Comment