Tôi nhận được tin Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam đã chọn tôi là một trong ba người nhận giải Nhân quyền Việt Nam 2018.
Xin trân trọng cảm ơn Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam – tổ chức của những người Việt hải ngoại đã luôn ủng hộ và sát cánh bên người Việt trong nước trong cuộc chiến đấu bền bỉ vì nhân quyền, dân chủ cho Việt Nam.
Đồng thời, cũng xin chân thành cảm ơn tất cả anh em, bạn bè, độc giả… những người đã ủng hộ và chúc mừng tôi vì giải thưởng này.
Dù sao chăng nữa, tôi cũng không nén được cảm giác ngại và buồn, khi mà hai trong ba người nhận giải nhân quyền 2018 hiện đang ngồi tù: Hoàng Đức Bình 14 năm và Trần Thị Nga (Thuý Nga) 9 năm. Tôi có cơ hội để được biết về giải thưởng của mình, còn Hoàng Bình và Thuý Nga thì không. Tôi vẫn có thể ngồi bên máy tính để viết những dòng này, còn Hoàng Bình và Thuý Nga thì không. Ngoài họ ra, hàng trăm người khác cũng đang ngồi tù vì các tội do nhà nước công an trị khép, và không được nhận giải thưởng nào, thậm chí không được ai biết đến.
Và quả thật là cũng không ai trong chúng ta nên vui. Khi chúng ta chúc mừng một người tù nhân lương tâm nào đó thoát khỏi nhà tù (nhỏ và lớn) ở Việt Nam để “đến bến bờ tự do”, khi chúng ta chúc mừng một người Việt Nam nhận được một giải thưởng nhân quyền nào đó, chúng ta đều nên hiểu rằng điều đó chỉ chứng tỏ đất nước này đang trải qua những năm tháng đen tối đến mức nào, và cái thực tế ấy chẳng có gì đáng mừng.
Cái thực tế ấy cũng là lời nhắc nhở chúng ta – cũng như nhắc riêng người nhận giải – rằng có rất, rất nhiều việc phải làm.
Ngày 5/4/2018, khi toà án của công an cộng sản kết án luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Thu Hà và các thành viên trong Hội Anh Em Dân Chủ với mức ít nhất 7 năm tù, tôi đã thề sẽ không để ai trong số các bạn của tôi phải ngồi tù hết mức án đó. Lời thề ấy hàm ý là những người ở ngoài sẽ phải vận động để các tù nhân lương tâm này được trả tự do trước thời hạn, ra nước ngoài…
Nhưng rõ ràng, trả tự do và trục xuất một số tù nhân lương tâm không phải là giải pháp chung. Mà giải pháp chung phải là làm sao để tất cả tù nhân lương tâm đều được giải thoát và Việt Nam không còn tù nhân lương tâm nữa (cũng như không còn dân oan). Điều đó chỉ có thể có được với một thể chế mới, một chính quyền mới.
Vì thế, cuộc chiến đấu vẫn tiếp diễn, và tôi cần sự ủng hộ của tất cả các bạn – những người đồng ý với tôi rằng Việt Nam phải thay đổi.
Một lần nữa, xin cảm ơn tất cả./.
Leave a Comment