Xưa nay, việc người cộng sản dối trá nói xuôi, làm ngược là chuyện thiên hạ nói nhiều. Dẫn chứng về những về sự dối trá này được đưa ra trong đời sống xã hội Việt Nam nhiều vô kể.
Từ cấp trung ương, đến địa phương, từ miền thành thị đến thôn quê, từ miền xuôi đến miền ngược, ở đâu người ta cũng có thể chứng minh điều mà Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản Liên xô Mikhail Gorbachev từng cay đắng rằng: “Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng Sản. Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng: Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.”
Hầu hết mọi lĩnh vực đời sống xã hội có thể phản ánh đầy đủ đặc tính chung của cộng sản nói trên, mà nó còn có những đặc tính riêng của CSVN trong từng thời điểm khác nhau kể từ khi cướp được chính quyền đến nay.
Chẳng cần nói nhắc lại những câu chung chung mà phải mất nhiều công tranh luận kiểu như: “Nhà nước ta là nhà nước của dân, do dân và vì dân” hoặc “Cán bộ là đầy tớ trung thành, tận tụy của nhân dân” hay “Công an nhân dân thức cho dân ngủ ngon, gác cho dân vui chơi”… mà ngày nay đã trở thành cửa miệng của nhiều người dân khi muốn nói lên sự hài hước của một chế độ. Người ta lấy ngay những câu nói liền với những hành động của lãnh đạo cao cấp nhất hiện nay để chứng minh dễ dàng.
Bởi vì, những chứng minh rõ ràng nhất, những lời nói có mức độ khả tín nhất và thiết thực nhất về sự dối trá vẫn bắt đầu từ miệng lưỡi của những người Cộng sản là lãnh đạo cao nhất của Việt Nam.
Mới đây, khi Trần Đại Quang, chủ tịch nước vừa nằm xuống với muôn lời bàn tán chưa ngã ngũ, đọng lại trong lòng dân chúng nhiều chuyện thật như bịa và những lời đồn đoán khá uất ức và cay nghiệt, thì Hà Nội đã tập trung nhau để hợp thức cái ghế mà Trần Đại Quang đã phải bỏ dở nửa chừng để “Đi theo cụ Các Mác, cụ Lenin” như lời Hồ Chí Minh đã hướng dẫn.
Mọi diễn đàn mạng ồn ào bàn tán về chủ đề: Ai sẽ thay Trần Đại Quang lên làm chủ tịch nước?
Dư luận xã hội bùng lên hai luồng ý kiến: Một là Nguyễn Phú Trọng sẽ chiếm luôn cái ghế đó để trở thành Hoàng thượng duy nhất trên chính trường Việt Nam. Hai là sẽ bầu lên một người mới để giữ cái ghế của Trần Đại Quang phải bỏ lại.
Để tranh cãi, biện luận cho ý kiến của mình được chắc chắn, cả hai phe đều đưa ra những luận cứ nghe rất “thuyết phục”.
Cuộc tranh luận nảy lửa
Tại một quán bia chiều mùa thu ở Hà Nội đầu tháng 10, một đám đông đang uống bia hơi rất đông đúc. Cái nhóm này hình thành mới chỉ chục hôm nay thôi, kể từ khi nghe tin buồn chủ tịch nước từ trần.
Chiều nay, cả đám đang ồn ào để như chợ vỡ vì tranh cãi về vấn đề này.
Một người cởi trần, to béo đang mặt mũi đỏ gay gắt, nắm tay đấm xuống bàn. Anh ta đại diện cho phe thứ nhất lý luận rằng:
– Thôi, thì đằng nào chẳng là thằng độc tài, Nguyễn Phú Trọng xưa nay chỉ là Tổng bí thư Đảng, chẳng có quy định luật pháp, hiến pháp nào cho phép Nguyễn Phú Trọng và cái đảng của lão ta được đứng trên tất cả dân tộc và đất nước. Đảng lão ta chỉ là một cái đảng và lão ta chỉ là đảng trưởng mà thôi.
Thế nhưng, trên thực tế lão ta đã chẳng là chúa tể ở chính trường Việt Nam đấy thôi. Lão ta muốn gì là được nấy, muốn thay đổi Hiến pháp thì Quốc hội phải thay, muốn sửa luật thì Quốc hội phải sửa, muốn làm bạn với ai thì Chủ tịch nước phải đón tiếp, muốn làm Dự án nào cho đúng “Chủ trương lớn của Đảng” thì chính phủ cứ phải nghe mà triển khai. Và những ngày gần đây, lão muốn đốt lò, nướng củi thằng nào là nướng, miễn là không phải củi nhà lão.
Thế nên, bây giờ nhân cơ hội này, để lão ta giữ luôn cái ghế chủ tịch nước cho gọn. Bởi thực tế mà nói thì cái chân Chủ tịch nước là chân hữu danh, vô thực, với quốc dân đồng bào thì có cũng được, không cũng chẳng sao. Bằng chứng là lão ta đi Nhật chữa bệnh đến tận 6 lần trước khi chết, mà đất nước có khi nào kêu thiếu Chủ tịch nước đâu.
Rồi mai kia, nếu chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân lại “nhiễm virus lạ” mà đi theo Trần Đại Quang, thì cũng để lão ta kiêm luôn Quốc Hội. Kế đến nếu Nguyễn Xuân Phúc cũng được ân huệ mà bị “bệnh lạ mà thế giới không chữa được” thì để lão giữ luôn các cái chức đó luôn.
Bởi vì, làm như thế là rất tiện lợi, tiện cả nhiều đường chứ không phải chỉ đôi đường đâu nhé. Nào là đỡ các bộ, ban, ngành lỉnh kỉnh với văn phòng Chủ tịch nước, văn phòng Quốc hội, Văn phòng Thủ tướng, mặc dù đã có văn phòng Trung ương Đảng.
Thế rồi cũng đỡ cả bộ máy cồng kềnh nào là Quốc hội, Chính Phủ, Cơ quan Chính quyền… lằng nhằng cho mất thời gian và nhất là tốn công, vô ích. Bởi vì cái đám đó lăng nhăng vậy tốn cơm nuôi và tiền của thôi chứ chẳng có tác dụng gì cho đời. Nhất là cái đám Quốc hội ấy, cứ đảng bảo gật thì bố chúng bảo chúng cũng không dám cưỡng lại một câu.
Mà các ông có biết đám ấy tiêu bao nhiêu tiền không? Năm 2013, nghĩa là cách đây hơn 5 năm nhé, thời giá chưa trượt như bây giờ nhé. Mỗi ngày Quốc hội đã ngốn mất 1 tỷ đồng tiền thuế của dân, vậy như năm nay biết là bao nhiêu?
Mà đó là mới chỉ tính có 500 anh em Quốc hội thôi nhé, còn cơ quan Chính phủ, Cơ quan Mặt Trận, Các Đoàn, hội mà nhà nước nuôi báo cô… cơ man nào là tiền dân.
Thế nhưng tất cả những người ngồi ở các cơ quan đó, chỉ cần tập trung họp Đảng là đã có đầy đủ những gương mặt họ.
Thế thì cần gì bày vẽ cho tốn kém.
Mà tôi nói thật là các ông chưa biết đâu nhé, ít nhất gộp lại như thế, thì hiện tại và về lâu dài, đất nước ta đỡ tốn một đống Quốc tang. Nghĩa là số Quốc tang sẽ giảm đi ¾. Lại cơ man nào là tiền của, đất đai của dân. Cứ xem Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Bá Thanh, Trần Đại Quang, rồi giờ Đỗ Mười đấy thì biết lấy đâu ra đất mà chôn hết đám ấy?
Thế nên, theo tôi là cứ nhất thể hóa toàn bộ từ Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc Hội, Thủ tướng Chính phủ đều nên giao cho Tổng bí thư làm là ngon nhất và hợp lý nhất.
Mà tôi nói thật với các ông nhé, bây giờ đang là phe nhóm, là độc trị, thì tôi cá với các anh là lão Trọng nhả cái ghế kia ra thì cứ đầu tôi mà chém.
Coi chừng lập luận của anh ta khá vững chắc, nhưng nhóm thứ hai không dễ dàng chấp nhận. Một người nhìn ra vẻ trí thức, quần áo chỉnh tề, trời chưa lạnh nhưng anh ta đeo cái mũ sùm sụp, mắt đeo đôi kính nặng độ nhỏ nhẹ nói:
– Anh nói nghe có vẻ có lý. Có điều là không ổn lắm ở chỗ này. Nếu ông Trọng kiêm nhiệm luôn như thế chẳng ngượng lắm à? Ai lại người quân tử nói hai lời bao giờ. Chẳng phải chính ông ấy nói rằng: “Bí thư kiêm luôn chủ tịch thì to quá, ai kiểm soát ông” đấy thôi. Mà ông ta nói giữa thanh thiên bạch nhật, giữa các cử tri của ông ta hẳn hoi chứ không phải chỉ là câu an ủi vợ ông ấy trong bếp. Thế nên tôi vẫn nghĩ ông ấy chẳng đi muối mặt để nhận cái ghế ấy.
Mặt khác, đang trong dân có lời đồn rằng ông ta đã dùng bàn tay lạ để gieo virus lạ dẫn đến căn bệnh lạ cho chủ tịch nước. Vậy thì hành động này của ông ta chẳng làm cho thiên hạ vốn đã nghi, nay lại thêm ngờ sao? Mà ông biết rồi đấy, lời đồn trong thiên hạ, nhiều khi độc hơn cả gió độc, không khéo lại còn độc hơn chất độc màu da cam ấy chứ lại. Nguyễn Du chẳng đã từng nói:
Đường đường phương diện Quốc gia
Quan trên trông xuống, người ta trông vào…
Chợt một tiếng cười rất sảng khoái rõ to vang lên, một người khác cướp lời:
– Trời ạ, đến giờ mà ông còn nhắc đến chuyện quân tử với lại sĩ diện thì ông từ hành tinh khác xuống à? Ông có nhớ lão Trọng, cũng chính lão Trọng chứ ai, khi tiếp tục trụ lại làm Tổng bí thư thành công, ông ấy đã từng nói: “Đấy là cái bất ngờ. Bất ngờ vì tuổi tôi đã cao, có lẽ trong các vị lãnh đạo tuổi tôi là cao nhất. Sức khỏe, trình độ cũng có hạn và tôi cũng đã xin nghỉ rồi nhưng trách nhiệm của Đảng giao thì chúng tôi với tư cách là đảng viên phải chấp hành”.
Ông có biết là để ở lại trụ cái chân ấy, chính ông ta ra quyết định trong đảng là phải có “trường hợp đặc biệt” không tính tuổi tác cho ông ta không? Rồi phe phái đánh nhau cả bao cuộc mới ra kết quả, thế mà ông ta cũng bất ngờ? Có mà dân bất ngờ vì cái miệng ông ta mà dám nói ra những câu như thế không biết ngượng là gì ấy chứ”.
Nhưng, tôi tin ông ta sẽ chiếm luôn chân Chủ tịch nước kỳ này. Bởi vì gần đây ông ta nói: “Bí thư kiêm chủ tịch thì to quá, ai kiểm soát ông?… Hiện Đảng đã đổi mới rất nhiều, dân chủ và lắng nghe ý kiến của nhân dân”.
Đấy, nghe rõ chưa, tôi khẳng định là vì trước đến nay, Cộng sản chỉ biết nói xuôi, làm ngược mà thôi. Tôi tin là những cái ông ta nói, sẽ không bao giờ tồn tại ở đây, kể cả cái dân chủ, hạnh phúc, độc lập, tự do cái con khỉ gì đó mà nhà ông hay nói đến ấy.
Ông không nghe câu nói người xưa đã dạy cho người đời nay là:
Lưỡi không xương, trăm đường lắt léo
L. không vành, nó méo tứ tung.
Miệng lười người cộng sản cũng vậy đấy ông ạ. Chẳng bao giờ có đâu, ngồi mà “mơ nước Nga” nhé. Thôi, giải tán đi.
Đám đông giải tán, trời đã chiều khá muộn, ngoài kia, Hồ Tây đã giăng sương mờ./.