Hằng năm khi đến dịp các ngày lễ, CS cho thả một số tù nhân mà họ gọi là “ân xá”. Cái gọi là “ân xá” của họ có 2 mục đích. Thứ nhất, thả bớt tù nhân để lấy chỗ nhốt tiếp lớp tù nhân mới vì nhà tù ở Việt Nam đã quá tải. Thứ nhì, đây là dịp họ làm tiền gia đình các tù nhân để làm giàu. Muốn chạy một suất giảm án đều phải chung chi để đám cai ngục giới thiệu lên chủ tịch nước kí ân xá.
Trong nhà tù, CS tống giam 2 loại người, thứ nhất loại gây hại xã hội, và thứ nhì đó là những người đóng góp cho tiến bộ đất nước. Tức trong nhà tù, CS ngoài bắt nhốt tội phạm thực sự thì họ còn bắt nhốt và bức hại chính tương lai nước Việt để phục vụ lợi ích cho tập thể ĐCS và vun vén cho quan chức tìm đường sống cho con cháu mình ở xứ khác – xứ tự do dân chủ.
Ở xã hội nào cũng thế, loại gây hại cho xã hội như tham ô, trộm cướp, buôn lậu, ma túy, giết người, hiếp dâm, mafia, xã hội đen vv… Loại đó, ở bất cứ nơi nào trên thế giới đều phải bị pháp luật trừng trị để giữ gìn sự bình yên cho người dân hiền lành.
Nhưng ở Việt Nam lại khác, chính quyền bỏ tù luôn nhân tố đấu tranh vì sự tiến bộ đất nước. Đứng trước sự tan nát của đất nước, họ đòi dân chủ trong ôn hòa, thế là bị bỏ tù. Họ chỉ ra cái sai của chính quyền nhưng chính quyền không biết ơn còn bỏ tù họ. Tại những nước dân chủ, những con người đó sẽ được dân chúng chọn lựa cho việc điều hành đất nước chứ không phải bị ngồi tù như ở Việt Nam. Kết quả của đất nước như hôm nay thì ai cũng biết, đang nghèo đói không có đường gỡ, đang mất nước từ từ mà chưa có cách cứu vãn.
Đất nước đến thời mạt vận nên mới xảy ra chuyện trớ trêu. Kẻ gây hại cho xã hội thì được ân xá, còn những nhân tố thúc đẩy sự tiến bộ đất nước thì không bao giờ được ân xá dù chỉ 1 ngày. Đã vậy, họ – tù nhân bất đồng chính kiến còn bị cai ngục bức hại, dẫn đến việc họ thà tuyệt thực để đòi được đối xử như con người. Không ai đem cái chết ra đùa, trừ khi sự hà khắc của trại giam còn kinh khủng hơn cái chết. Trước đây anh Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải và Cù Huy Hà Vũ bị bức hại phải tuyệt thực thì nay đến lược Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh.
Một đất nước, không dễ gì mất, nó chỉ mất khi có một triều đại chính trị đưa đất nước đến yếu kém toàn diện. Trong ngàn năm thoát khỏi Bắc Thuộc thì thời CS là thời kì yếu nhất của lịch sử. CS độc chiếm quyền lực để phá hủy nội lực đất nước nhằm tư lợi rồi trốn sang xứ tự do xây dựng thế hệ hậu sinh cho riêng dòng họ. Điều này chả lẽ Trung Cộng không thấy? Trung Cộng thấy rất rõ và họ đang rất hài lòng.
Số phận Việt Nam rồi sẽ ra sao? Chắc chắn Việt Nam sẽ bị vứt bỏ không thương tiếc khi đất nước đối diện với nguy cơ mất hoàn toàn vào tay ngoại bang. Lúc đó, số phận gần 100 triệu dân sao đây? Với người CS thì cứ “kệ mẹ chúng nó” thế là xong. Điều đáng bàn là thái độ của người dân, đến đây mà còn tư tưởng “để đảng và nhà nước lo” thì làm kiếp con vật còn không xứng chứ đừng nói làm người./.
Leave a Comment