Tháng 6/2013, khi còn là tù nhân lương tâm, ông Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực ở trại giam số 5 (Thanh Hoá). Chưa đầy một tháng sau, đến lượt blogger Điếu Cày tuyệt thực ở trại Thanh Chương (Nghệ An). Trong cả hai vụ, cách hành xử của đám cán bộ, công an, quản giáo nhà sản đều hệt như nhau:
Một mặt, chúng cho đàn dư luận viên rống lên trên các trang mạng, thậm chí cả trên tivi, rằng làm gì có chuyện ấy, có ai tuyệt thực đâu. Ví dụ như một tay bác sĩ kiêm công an ở trại giam số 6 từng nói Điếu Cày vẫn “ăn uống bình thường”, “vui tươi” và được “ở một phòng rộng mệnh mông, có tivi, có đầy đủ các loại” ngay cả trong thời điểm ông Điếu Cày tuyệt thực đã đến hồi nguy hiểm cho tính mạng.
Mặt khác, chúng đặt máy quay lén những người tù nhân lương tâm này trong phòng giam, rình rình để chỉ chờ lúc họ kiệt sức quá, buộc phải ăn trở lại, hoặc sơ hở chạm tay vào túi đồ ăn thôi chẳng hạn, là sẽ tranh thủ “làm truyền thông” ngay. Tức là sẽ hú lên rằng họ “ăn lại rồi, tưởng thi gan tuyệt thực thế nào”, hoặc “vẫn ăn đầy đủ, đâu có nhịn”, hoặc tệ nhất là “đói quá ăn vụng rồi”…
Chúng gọi đó là “làm truyền thông”.
Kể ra, thật nực cười khi nghĩ đến cảnh một dàn công an, quản giáo, máy quay phim, rích… vây xung quanh người tù tuyệt thực gầy xanh, để chăm chăm rình xem khi nào thì họ ăn lại hoặc khi nào họ sơ hở mà có hành động giống như tìm kiếm đồ ăn. Chúng mất thì giờ cho cái việc rình rập ấy ghê lắm, vì đơn giản là với cái máu hiếu thắng và hèn hạ của cộng sản, với căn bệnh “kiêu ngạo cộng sản” đã thành mãn tính, chúng không thể chịu thua dân được, nhất là tù nhân lương tâm – những người đã phải đi tù vì không sợ chúng, không khuất phục chúng.
Những ngày này, công an, quản giáo cũng đang diễn lại vở cũ đó với Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Lại tiếp tục rình mò, đặt máy quay để ghi hình lén. Khi bà Tuyết Lan vào thăm con, Quỳnh nói với mẹ: “Họ tưởng là con lục đồ ăn đó hả, không có đâu. Con chỉ sắp xếp lại đồ đạc thôi. Tưởng đặt máy quay, quay lén con mà ngon”. Bị bóc mẽ, đám quản giáo ngồi canh cay cú hét lên: “Chị không được nói những điều ấy ở đây”. Chẳng ngờ bị Quỳnh bóc tiếp: “Tôi có quyền nói”.
Không bịt miệng được Quỳnh thì họ đe sẽ dừng cuộc gặp thân nhân lại (và hàm ý là lần sau sẽ không cho gặp tiếp), nhưng Quỳnh cũng chẳng mảy may sợ hãi. Công an lại thất bại cay đắng.
* * *
Có lẽ không giới hạn nào trong xã hội thể hiện được đầy đủ cái hèn của cộng sản hơn công an.
Hình dung bạn là một blogger. Khi thấy có bất công xã hội, bạn bức xúc và muốn nói gì đó, làm gì đó. Bạn đi biểu tình, liền bị công an bắt, đánh, cướp đồ, quy cho bạn tội gây rối trật tự công cộng và đè bạn ra phạt tiền. Bạn viết báo – chẳng báo nào đăng cho bạn, vì báo đài là quốc doanh hết cả rồi. Bạn viết blog hoặc facebook. Trang blog của bạn, nếu có chút ảnh hưởng, lập tức sẽ bị công an cho chặn tường lửa, hoặc nếu là trang facebook thì sẽ bị dư luận viên lợi dụng thuật toán sơ hở của facebook để báo cáo đánh sập.
Cùng lúc đó thì chúng vẫn không ngừng “tuyên truyền” rằng ba cái bài viết lăng nhăng của bạn thì ai mà quan tâm, bạn hay những người như bạn chỉ là một thiểu số hằn học, bất mãn, chẳng được ai chú ý. (Viết lách vớ vẩn, không được quan tâm chú ý gì nhưng vẫn bị chặn tường lửa mới kỳ).
Nếu bạn bướng quá, nhất định không khuất phục mà lại còn có xu hướng khiến cho người khác cũng bướng theo mình, thì công an sẽ kiếm cớ bắt bạn (gọi là “làm án”), tống bạn vào tù. Bạn ngồi tù rồi vẫn không yên, công an sẽ liên tục ép bạn viết đơn nhận tội, quay clip nhận tội, xin đi tị nạn. Nếu bạn bướng nữa thì công an sẽ “thi hành kỷ luật”, cắt thăm gặp, cùm chân, biệt giam này nọ (chúng gọi là “giam bóc tách”).
Nếu bạn tuyệt thực thì chúng vừa bố trí máy quay và nhân sự (“rích”) để rình xem bạn chịu thua chúng lúc nào, vừa quang quác “làm truyền thông” rằng bạn có tuyệt thực đâu, ăn trở lại rồi v.v. Lưu ý rằng chúng làm những điều ấy khi bạn vẫn đang ngồi tù, nghĩa là hoàn toàn ở trong tay chúng, một mình bạn đương đầu với cả đàn công an, quản giáo.
Không thể nào không thốt lên: Quả là không có giới hạn nào cho cái sự hèn hạ của công an – lực lượng bảo vệ và đồng thời cũng là đại diện xuất sắc của nhà nước cộng sản./.
Lúc nào cũng thấy chúng Nó bảo tuyệt thực nhưng chẳng thấy đứa nào chết cả thế bọn mày chỉ tuyên bố cho vui thôi sao? Chết đứa nào thì đỡ tốn lương thực của nhân dân.Vì cực khổ lắm người dân mới làm ra được lúa gạo mà lại phải nuôi bọn chó phản chủ này.
Dân cực khổ hay không dân biết, còn những thằng ăn trên đầu trên cổ dân nó có biết k, ngu vl
nhìn avatar thấy gương mạt cũng sáng sủa .tiếc rằng có c
cái đầu đất
HD 981! chuyến nầy tứ bề thọ
dịch rùi. Dổi tên thành hải dưới
là vừa kịp thời dấy.
Phản chủ phản bội tổ quốc bưng bô cho Tàu là lũ cộng sản chúng mày đấy.. ai hèn với Tàu cộng… ác với dân.. mất nước từ từ rồi mà o biết hả..
Tai Khoan nick ảo của tụi dlv hoặc 47 đấy bác ơi.mà tụi này cũng kì,nhìn vào ds bạn bè của tụi nó toàn thấy kết bạn với gái đẹp,mẹ tiên sư tụi nó,lương có 3củ mà cũng mộng đòi quen với gái đẹp cơ
Nói rất đúng với bọn nằm vùng. Ăn cơm qg mà thờ ma + sản.
Thông cảm cho e nó vì đang kiếm vé giống con tt
Cô em này nói hay nhỉ 47 chắc rồi
Hải Dương là dlv 47 đấy
Đây đích thị là chó phản chủ.
Người dân tốn bao nhiêu là tôm cá để nuôi mập thây nó. Bây giờ nó phản chủ, chạy đi ôm giày tư bản giãy chết.
Trọng lú phải cho kim cự đi xa để tránh lộ vụ tượng vàng 50kg
Các lãnh dạo nn cùng nhau xúm lại bú c*** thằng cự này cho đỡ tức! Còn bọn dlv thì phải ói máu khi biết cự sắp ‘ đu càng ‘.
Có thể vẫn đấu tranh và đấu tranh sáng suốt hơn, có hiệu quả hơn – mà không cần và không nên tuyệt thực không? Bởi lẽ đơn giản là : không tuyệt thực nói chung là để giữ sức khỏe cho mình để đấu tranh tiếp và để đón thời cơ tốt đến; không tuyệt thực không có nghĩa là đầu hàng hay hèn nhát, mà chỉ là một sự chọn lựa đúng.
Tôi nghĩ họ sợ bị đầu độc nên khg dám ăn thôi vì kiểu gì họ cũng dám làm
Lu hen bung bo Tau Cong gio lai muon chay tron qua Tu ban ! Lu phan boi to Quoc va dan toc .
hen cua cong san la khong dam danh nguoi dan nhu bo meo~ lam :^)
nên , lập biên bản
Trong quân phục cái thiện mà sặc mùi gian ác. Thật là tởm