Làm chính trị là con đường để mưu cầu quyền lực công, ý nghĩa đơn giản chỉ có vậy. Nhưng con đường chiếm lấy quyền lực chính trị như thế nào nó sẽ quyết định cách hành xử của nhóm chính trị đó khi có được quyền lực. Mưu cầu quyền lực chính trị cũng như người mưu cầu tiền bạc của người làm kinh tế, có kẻ nghĩ nát óc nhằm làm ăn chân chính để kiếm tiền, có kẻ chỉ có một trò đó là chiếm đoạt tiền của người khác bằng cách trộm cướp hoặc lừa đảo.
Trong 2 con đường, kiếm tiền chân chính và kiếm tiền do trộm cướp hoặc lừa đảo, thì kiếm tiền chân chính khó hơn bội phần và cần rất nhiều thời gian. Từ đó mới có đồng tiền chân chính và đồng tiền bất chính. Tương tự như vậy, làm chính trị bằng con đường lấy lòng dân khó hơn bội phần so với làm chính trị bằng nòng súng và những trò ném đá giấu tay. Và chính quyền cũng có chính nghĩa và chính quyền phi nghĩa.
Tên cướp có thể giàu nhưng con hắn nếu nối nghiệp cha thì không bao giờ bền lâu. Và hầu hết là phải trả hết những giá cả mà cha chúng đã vay mượn đó là điều không phải bàn cãi. Người CS đang trong tay quyền lực tựa như tên cướp trong một băng đảng, phóng lao phải theo lao, dù cho hồi tâm hướng thiện thì sự ràng buộc của tổ chức tội ác không cho hắn hướng thiện mà phải lao theo. Nếu rủi bị thanh trừng vì đấu đá quyền lực thì lo hốt để củng cố đời con.
Từ năm 1944 thì ĐCS đã thành lập lực lượng vũ trang của nó. Nghĩa là nó đã dự định dùng súng ống để cướp lấy quyền lực chính trị, và nó đã không phủ nhận điều đó. Sang 1945 pháp đã đuối vì họ cũng bị Nazi Đức đánh cho te tua ở Âu Châu, Nhật thì bại trận, khoảng trống quyền lực tạo ra. Lúc đó chính quyền dân sự Trần Trọng Kim đã phải mất quyền lực về tay một đảng có chủ trương dùng bạo lực ĐCS. Từ đó quyền lực chính trị đất nước bị ĐCS chiếm cho đến hôm nay.
Vì sao ĐCS thành công trong thời kì đó? Vì 1945 là điểm yếu nhất trong chuỗi lịch sử của thế kỷ 20. Khoảng trống quyền lực được tạo ra chỉ đúng vào lúc giao thời đó, tức kết thúc Đệ Nhị Thế Chiến. Trong lúc rối loạn, ĐCS có chủ trương cướp quyền lực chính trị bằng bạo lực đã thắng tuyệt đối. Với dân trí rất thấp, làm chính trị bằng vận động và thuyết phục chỉ có thể là thất bại. Con đường đó chỉ thích hợp cho một xã hội dân trí cao.
Làm chính trị bằng cách lấy lòng dân như đất nước tự do áp cho ở Việt Nam vẫn chưa được. Qua 75 năm nhồi sọ, giờ người dân quan tâm đến chính trị không là bao. Nghĩa là hạ tầng tri thức cho một nước tiến bộ của Việt Nam đang ở tầng rất thấp. Chính vì lẽ đó mà các người có tư tưởng tiến bộ khởi xướng lên là bị CS bẻ gãy một cách dễ dàng.
Công cuộc đưa Việt Nam đến với dân chủ giờ phải đi phát tán sự thật đến từng cá nhân như là cách xây dựng hạ tầng tri thức chính trị cho Việt Nam. Công tác này vô cùng vất vả và kể cả đối đầu với bao hiểm nguy từ phía chính quyền CS. Bài toán hiện giờ rất khó cho những người có tâm huyết cho dự án chính trị khai phóng để đưa Việt Nam đến với dân chủ. Và lại càng khó hơn khi phải chạy đua với tiến độ bàn giao đất nước của ĐCS nữa. Mong manh cho số phận của một đất nước./.
Leave a Comment