Lịch sử Việt Nam kéo dài nhiều ngàn năm là lịch sử chống chọi với thế lực Phương Bắc. Song song với những cuộc chiến chống đỡ kẻ thù Phương Bắc thì sự đánh chiếm và xâm lấn với láng giềng Phương Nam – Champa cũng xảy ra, nhưng lịch sử ở mảng này không được đầy đủ như lịch sử Việt- Hán.
Theo dòng lịch sử, thời Bắc thuộc trước năm 938, nước Việt ngày ấy bị teo tóp nhỏ xíu nằm lọt giữa nước Tàu phía Bắc và nước Đại Lý phía Tây Bắc, trong khi đó thời kì độc lập ngắn ngủi – thời nhà nước Vạn Xuân 544-602, biên giới phía bắc của nhà nước Vạn Xuân bao gồm vùng Quảng Tây – Trung Quốc.
Như vậy, sau ngàn năm Bắc thuộc cha ông ta giành lại một phần lãnh thổ cũ chứ không phải giành lại hoàn toàn. Miếng ăn đã vào mồm con thú dữ, thì chỉ có thể giành lại bao nhiêu hay bấy nhiêu mà thôi. Đấy cũng là kì tích của cha ông ta thời kì đầu độc lập. Rất nhiều quốc gia bị khai tử khi rơi vào bàn tay Tàu Đại Hán, trong đó có Đại Kim của người Mãn Châu đã từng cai trị Trung Quốc.
Từ khi độc lập 938, rồi sang thời nhà Lý thì Việt Nam mở rộng dần bờ cõi theo hướng Tây Bắc qua nhiều lần giao chiến với nước Đại Lý (chú ý triều đại nhà Lý của Đại Việt khác với nước Đại Lý thuộc tỉnh Vân Nam ngày nay của Trung Quốc). Nước Đại Việt từ đó mở mang bờ cõi. Trong thời kì độc lập có một giai đoạn Bắc thuộc ngắn ngủi 20 năm (1407-1427) dưới ách cai trị của quân Minh. Lúc đó, một số vùng đất mà nhà Lý và nhà Trần đã chiếm của Champa để sáp nhập vào Đại Việt đã bị Champa chiếm lại.
Và sau đó đến thời nhà hậu Lê, rồi sau này là thời kì Trịnh Nguyễn phân tranh. Tuy đó là thời kì nội chiến dai dẳng, nhưng chúa Nguyễn đã có công mở rộng lãnh thổ Đại Việt đến mũi Cà Mau như hôm nay. Trong đó chúa Nguyễn đã thôn tính hoàn toàn Champa và chiếm một vùng rộng lớn nước Chân Lạp của người Kmer. Đến thời nhà Nguyễn, Việt Nam bị Pháp thuộc trăm năm.
Trong suốt dòng lịch sử, ta cần phân biệt Bắc Thuộc và Pháp thuộc. Bắc thuộc đi kèm 2 yếu tố, đó là dân tộc mất tự chủ và lãnh thổ bị cắt xén. Trong khi đó, Pháp thuộc chỉ mất tự chủ và lãnh thổ không mất một tấc đất nào. Đây là điều cảnh báo cho con đường ôm chân Tàu.
Việt Nam như một miếng mồi, cứ rơi vào miệng Tàu rồi cha ông ta lại vất vả rứt ra để giành lại 1 phần và bị Tàu nuốt 1 phần. Rồi ông cha ta phần giữ độc lập phần mở mang bờ cõi về phương Nam để có được Việt Nam như hiện nay. Đây là công lao to lớn vừa xây dựng và giữ nước.
Vào thời CS, dân tộc Việt Nam lại bị CS dắt mũi đẩy vào rọ Tàu. Và liên tục, thành quả ngàn năm mở rộng bờ cõi của cha ông đã bị Trung Cộng gặm dần. Một con mồi nếu bị thú dữ ngoạm, nó sẽ thấy đau và cố giật phần bị ngoạm ra khỏi miệng con mãnh thú. Dù rách thịt nhưng khi giật ra bị thương mà sống sót, còn hơn sợ đau mà chết.
Ngày nay, CS đã tiêm thuốc tê vào dân tộc Việt bằng hệ thống giáo dục nhồi sọ và tuyên truyền mị dân. Để chi? Để con thú dữ ngoạm vào chỗ nào thì dân tộc này không hề biết đau mà phản kháng. Tiêm thuốc tê để lóc thịt con mồi một cách êm dịu, đó là sự phối hợp giữa Việt Cộng và Trung Cộng. Lịch sử ngàn năm dựng nước và giữ nước có thể sẽ bị tiêu tan ngay trong thế kỷ 21 này. Thức tỉnh hay không nó là bài toán tồn tại của một dân tộc. Cạnh Tàu mà sống mặc kệ nó là vô cùng nguy hiểm./.
Leave a Comment