Áo “lưỡi bò”, tê liệt bộ máy và cận cảnh mất nước

Du khách Trung Quốc mặc áo in hình
Du khách Trung Quốc mặc áo in hình "đường lưỡi bò" khi nhập cảnh tại sân bay Cam Ranh hôm 13/5/2018.
- Quảng Cáo -

Thiền LâmCali Today |

Việc 14 du khách Trung Quốc mặc áo “đường lưỡi bò” khi nhập cảnh sân bay Cam Ranh kéo dài suốt từ ngày 13/5/2018 đến nay vẫn không bị xử lý thích đáng, nếu không nói là không có bất kỳ động tác xử lý nào, không chỉ chứng minh cái hiện thực khốn quẫn một lần nữa chính quyền Việt Nam chỉ giỏi “hèn với giặc, ác với dân”, mà còn một lần nữa khiến lộ ra nguy cơ mất nước trong một cuộc chiến tranh không cần tiếng súng.

Chiến thuật áo “lưỡi bò” ngay trước mũi các cơ quan bị xem là “cực kỳ vô trách nhiệm” của Việt Nam sẽ khiến hình ảnh này trở nên bình thường hóa trong nhận thức và tâm lý của người dân, và khi đó sẽ là thành công của chủ trương “Hán hóa Việt Nam”.

Một phép thử chiến thuật mang tính thách thức của giới chuyên gia tâm lý chiến Bắc Kinh là không cần phải bàn cãi: 14 du khách Trung Quốc đã được chuẩn bị như một hành vi tập thể, có tổ chức, đã đồng loạt cởi áo ngoài để lộ hẳn áo thun khoa trương hình “lưỡi bò” tại sân bay Cam Ranh.

- Quảng Cáo -

Nhưng trong suốt một tuần lễ từ ngày 13/5 đến nay, trong khi Phó Giám đốc Công an tỉnh Khánh Hòa cho rằng “Chúng tôi phải điều tra, khi đấy mới có đủ cơ sở kết luận để có hướng xử lý”, thì cơ chế “phản ứng nhanh” đã được thể hiện thành văn bản giữa Tổng cục Du lịch, Bộ Ngoại giao và Bộ Công an vẫn chỉ là một con rùa không hơn không kém.

Có thể hình dung là sau vụ khiêu khích công khai của các du khách Trung Quốc, nhiều cơ quan “có trách nhiệm” của Việt Nam đã quyết liệt… họp. Nhưng cũng hệt như rất nhiều cuộc họp thậm chí được tổ chức ở cấp Bộ Chính trị khi giàn khoan Hải Dương 981 của Trung Quốc lao thẳng vào vùng chủ quyền của Việt Nam trên Biển Đông như chốn không người vào thời gian từ tháng Năm đến tháng Bảy năm 2014, đã chẳng có một giải pháp và hành động ra hồn nào được thực hiện. Rốt cuộc, bạc nhược và hèn yếu vẫn là đặc trưng lớn nhất của một chế độ luôn tuyên rao “bảo vệ chủ quyền lãnh thổ”.

Vào lần này cũng vậy, sau những cuộc họp liên ngành và chắc chắn vụ áo “lưỡi bò” đã được báo cáo cho Thường trực Ban bí thư và Bộ Chính trị, vẫn không có bất kỳ cơ quan nào dám chịu trách nhiệm về việc thực thi một động tác cảnh cáo, càng không xử lý du khách Trung Quốc, thậm chí còn không dám công khai nêu ra bất kỳ một đề xuất nào để xử lý vụ việc tưởng nhỏ nhưng đã lộ rõ nguy cơ mất nước này.

“Giải pháp” duy nhất để xử lý vụ khủng hoảng trên té ra lại là “Không để sự cố nhỏ ảnh hưởng đại cục” – thuộc về Tổng cục trưởng Tổng cục Du lịch Nguyễn Văn Tuấn – một quan chức mà ngay sau phát ngôn này đã bị mạng xã hội phản ứng dữ dội. Nhiều người còn khẳng định thái độ của ông Tuấn không khác gì sự chuẩn bị cho hành vi bán nước.

Cuộc chiến không cần tiếng súng của Trung Quốc đã bắt đầu từ lâu và đang khởi động một giai đoạn mới. Từ nhiều năm qua, xã hội và toàn bộ thể chế đảng kèm chính phủ ở Việt Nam đã buộc phải quen với tình trạng thương lái Trung Quốc tung hoành mua nhiều mặt hàng nông sản và hải sản với giá cao, kích thích nông dân và ngư dân chặt cây này trồng cây kia để bán hàng cho họ, nhưng sau đó thương lái Trung Quốc “xù” hợp đồng và khiến nông dân lẫn ngư dân Việt Nam rơi vào cảnh điêu đứng vì nợ vay ngân hàng và sản phẩm không tiêu thụ được. Đó là cuộc chiến và những thủ đoạn chiến tranh kinh tế.

Còn với chiến thuật áo “lưỡi bò”, hẳn là Bắc Kinh đã tính toán lấn từng bước và tự tạo hình ảnh “đường lưỡi bò” ngay trên lãnh thổ Việt Nam, ngay trước mũi các cơ quan bị xem là “cực kỳ vô trách nhiệm” của Việt Nam, và lâu dần sẽ khiến hình ảnh này trở nên bình thường hóa trong nhận thức và tâm lý của người dân, và khi đó sẽ là thành công của chủ trương “Hán hóa Việt Nam”.

Hình ảnh “đường lưỡi bò” lại xuất hiện ở Việt Nam gần như trùng với một sự kiện được xem là “nhục quốc thể”: vào tháng Tư năm 2018, công ty khai thác dầu khí Repsol của Tây Ban Nha – liên doanh với Vietsopetro của Việt Nam – đã lần thứ hai trong vòng 9 tháng phải cắm mặt rút khỏi mỏ dầu khí Cá Rồng Đỏ ở khu vực Bãi Tư Chính phía đông nam Việt Nam. Nguồn cơn của vụ rút lui này, dù không hề được giới tuyên giáo và báo đảng Việt Nam thông tin, nhưng ai cũng biết đó là do sức ép của Trung Quốc.

Với bản đồ mới nhất được Bắc Kinh tự vẽ, “đường lưỡi bò” liếm qua gần như toàn bộ các vùng biển có trữ lượng dầu khí mà Việt Nam đã hợp tác với Tây Ban Nha để khai thác, và đang định hợp tác với những công ty dầu khí của Mỹ và Nga để khai thác.

“Nhục quốc thể” không chỉ về vụ chính quyền Việt Nam phải “giương cờ trắng” trước Trung Quốc khi muối mặt yêu cầu Repsol rút khỏi mỏ Cá Rồng Đỏ vào tháng Bảy năm 2017 và tháng Tư năm 2018, mà còn là nỗi nhục không còn đất để chui trong phát ngôn “bán nước” của Tổng cục trưởng Tổng cục Du lịch Nguyễn Văn Tuấn: “Không để sự cố nhỏ ảnh hưởng đại cục”.

Với đà “bán nước” đang “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” từ phương Bắc và được “nội gián” bởi không ít quan chức của chế độ phương Nam, có thể chẳng bao lâu nữa Bắc Kinh sẽ hoàn tất kế hoạch Hán hóa Việt Nam, đẩy nước Việt khốn khổ này vào vòng Bắc thuộc thêm một lần nữa, trong rất nhiều lần của lịch sử “bốn ngàn năm dựng nước và giữ nước”.

- Quảng Cáo -

16 CÁC GÓP Ý

  1. ….VÔ CẢM XÚC….

    Nghìn năm đô hộ bởi Tàu
    Trăm năm ngoại quốc thay nhau phá nhà
    Quê nghèo ĐẤT VIỆT của ta
    Còn đâu manh áo nữa mà mặc đây ?

    Thương hình dáng nhỏ mẹ gầy
    Còng lưng gánh Nước… mắt cay lệ tràn
    Dựng xây từ đống tro tàn
    Đã từng nhuộm đỏ.. cơm chan huyết hồng!

    Mấy mươi năm ấy hoài công ?
    Dậm chân tại chỗ rắn rồng chúng xơi
    Còn đâu Hòn Ngọc một thời
    Viễn Đông đệ nhất thành nơi nợ nần!?

    Họp hành ngủ mập cái thân
    Dân nuôi béo trắng… dân cần thế sao..?
    Nhìn xem mà giận sôi trào
    Tốn cơm, hao của, lương cao lộc nhiều!

    Làm thì chả được bao nhiêu
    Cái hàm rộng ngoác khoái chiêu cạp tiền
    Đêm đêm lượn phố hồn nhiên
    Ăn chơi phè phõn ngày liền gáy thôi!

    Thế này đến chỉ việc ngồi
    Tối qua đập phá ..than ôi ngủ gà
    Hỏi sao dân chúng nghèo nha
    Việt Nam chẳng tiến được mà đắng không?

    Vác thân tới họp ngủ xong
    Rủ nhau vào quán thả rông dê già
    Thêm vây kéo cánh đàn ca
    Những viên Quan Tốt hở ra chúng đì?!

    Tập gian, Tập giối mà chi
    Tập mua, Tập khiến, những gì biết không.?
    Thức nào đáp nghĩa non sông
    Dựng xây Đất Việt cho lòng được yên!?

    Cha ông hồn phách gắn liền
    Non sông bốn biển thiên nhiên núi rừng
    Thắt lòng với lũ Khuyển Ưng
    Đang tâm hại nước không ngừng phá tan!

    Tai to miệng lớn ăn tàn
    Xin đừng bán nữa khổ dân héo mòn
    Huyết trào sôi sục căm hờn
    Tàu đang nuốt trọn hết trơn đảo nhà.

    Thành Đô hai tiếng xót xa
    Đồng”Nhân Dân Tệ” nước nhà hiểm hung
    Mà dân chúng khổ muôn trùng
    Tài nguyên biển chết hãi hùng Chế ơi..?

    Nhân đây nhắn gửi đôi lời
    Vẫn còn cơ hội biết vơi hãy dừng
    Dân giờ “cái bụng” hổng ưng
    Dân hờn Dân đập thì đừng khóc than!?

    Thân tàn ma dại cả đàn
    Lo mà giữ nước Khựa càn khắp nơi
    Tầu Trung cướp biển ngoài khơi
    Đâm chìm ngư phủ kêu trời đã vơi..?

    Chẳng thương chẳng giám mở lời
    Mau lên thức giấc cùng coi nước nhà
    Quên hương này của chúng ta
    Đừng mang thêm tội…. ông cha tủi hờn!?

    Nỗi Niềm người Cô Độc.

Chúng Tôi Mong Có Góp Ý Kiến Thêm Từ Quý Vị

Please enter your comment!
Please enter your name here