Nhiều người biện hộ rằng,chủ trương của đảng luôn luôn đúng, nhưng trong đó chỉ có một vài cá nhân thực hiện sai. Ông đừng có thấy một vài con sâu đó mà đỗ lỗi cho cả hệ thống!!
Buồn cười! Trước hết ta phải xem đảng là ai, từ đâu hình thành nó? Có phải đảng là một tổ chức được tập hợp bởi nhiều đảng viên cộng lại? Và chủ trương của đảng có phải là chủ trương của đa số đảng viên kia, mà người đứng đầu đảng đại diện thực hiện? Như vậy, chủ trương đưa ra đúng, nhưng hầu hết các đảng viên làm sai thì có phải là chủ trương sai? Bởi, cái mớ lý thuyết đưa ra, cho là đúng đắn đó. Chẳng ma nào thực hiện được. Đúng không?
Ông bộ trưởng KHĐT Nguyễn Chí Dũng huỵch toẹt cho thấy cả một hệ thống trong đảng từ xưa đến nay đều phải tham nhũng, hối lộ, ăn cắp… Mới đủ sống. Ông nói: « lương bộ trưởng của tôi chỉ có 11.690.000/tháng. Vậy hỏi thật chúng ta có thể sống được được với đồng lương đó không»?
Đây là điều đứa con nít nó cũng thấy, chỉ có loại người quá cuồng đảng mới không nhìn thấy. Rõ ràng, lương không đủ sống thì tại sao họ có biệt thự, siêu xe, con cái du học trời tây như thế? Nói lên điều này, tức là ông bộ trưởng thừa nhận tất cả những người có chức, có quyền đều phải ăn cắp, tham ô mới sống được.
Như vậy, chủ trương của đảng đưa ra mức lương với cán bộ, công nhân, viên chức của mình chỉ bằng 1/10 so với các nước trong khu vực có phải là chủ trương đúng? Thử hỏi, với mức lương trung bình của 2 vợ chồng viên chức tầm 10 triệu đồng/ tháng thì làm sao đủ sống cả gia đình, con cái ăn học? Đừng trách tại sao nhân viên y tế vòi tiền bệnh nhân, thầy cô giáo vòi tiền học sinh, công an mãi lộ….
Ngày xưa chính phủ VNCH ban hành mức lương để công chức đủ sống cho cả gia đình. Con cái của công chức dưới 18 tuổi được hưởng lương, cho dù công chức đó có cả trên chục đứa con thì chính phủ cũng phải trả lương để cho chúng nó sống thì cha mẹ chúng mới yên tâm làm việc được. Nếu người vợ công chức đó không có việc làm thì chính phủ cũng trả lương luôn cho vợ họ. Và nếu, người vợ có việc làm, nhưng có con nhỏ dưới 6 tuổi, thì chính phủ phải trợ cấp tiền cho người nuôi con nhỏ. Bởi vậy, thời VNCH ông thiếu tá có khi ít lương hơn ông hạ sĩ, chàng kỹ sư độc thân lương ít hơn người gác cổng là chuyện bình thường.
Một chủ trương bắt người ta làm việc mà tiền lương trả cho họ chẳng biết họ sống có đủ hay không thì sao lại gọi chủ trương đúng? Riêng ngành giáo dục đã thấy rõ các thầy cô không thể sống nổi bằng lương. Và nhiều kỳ họp trôi qua họ hứa và hứa…Để đến hôm nay lời hứa vẫn còn bỏ ngỏ. Một cô giáo phục vụ trong ngành 37 năm, đến khi về hưu với mức lương 1,3triệu/tháng. Họ sống thế nào?
Tôi muốn nhổ vào mặt những tên nào luôn ca ngợi chủ trương của đảng là hoàn toàn sáng suốt! Chỉ riêng chế độ tiền lương bất cập này đã đẩy xã hội vào cảnh rối loạn. Mọi người, mọi ngành, mọi cấp phải ăn thịt lẫn nhau để tồn tại!
«Có thực mới vực được đạo». Người xưa đã khẳng định rồi./.
Leave a Comment