Nền y tế Việt Nam trước và bây giờ – Một chút so sánh*

Ảnh chụp bài báo TTO.
- Quảng Cáo -

FB Ngô Trường An |

Năm 1970, một hôm Mẹ tôi bỗng đau bụng dữ dội. Bà con hàng xóm chạy đến xúm vào cứu chữa, người quạt lửa hơ, kẻ đun nước xoa bóp và họ liên tục cạy miệng mẹ ra đổ vào các thứ gì đó mà họ nghĩ là thần dược. Cuối cùng họ phải khiêng mẹ tôi lên đường để đón xe đi nhà thương.

Họ thấy một chiếc xe nhà binh từ xa, họ lấy nón lá vẩy và rồi chiếc xe cũng dừng lại. Mọi người chỉ vào mẹ tôi đang nằm trên võng và cầu xin anh tài xế giúp đỡ. Anh tài nhảy xuống bồng mẹ tôi đặt lên ca bin và hỏi có ai đi theo không, tôi nhảy vội lên xe ôm mẹ (năm đó tôi mới 12 tuổi).

Xe chạy thẳng vô cổng “Bệnh viện Dã Chiến”. Anh tài xế bồng mẹ tôi chạy vào phòng cấp cứu, các y, bác sĩ vội vàng chạy đến vây chung quanh mẹ. Anh tài xế nói gì đó với các bác sĩ, rồi vội vàng chạy ra quay đầu xe chạy thẳng.

- Quảng Cáo -

Mẹ tôi được chuyền nước và chích thuốc. Một lúc sau có chiếc xe cứu thương chạy đến sát phòng cấp cứu, và họ đẩy mẹ tôi lên xe, cô y tá dắt tôi lên ngồi bên mẹ và giải thích: Cô đưa Mẹ em qua nhà thương để họ điều trị, còn bệnh viện này chỉ cứu chữa những quân nhân bị thương từ chiến trường đưa về. Em hiểu chưa!

Mẹ tôi nằm nhà thương đuợc 4 ngày thì khỏe hẳn. Trong 4 ngày đó, mẹ con tôi được nhà thương cho ăn uống ngày 3 bữa. Mỗi bữa, họ đẩy xe đi quanh các phòng và phát cơm miễn phí. Đến ngày về, y tá đem đến tận giường mẹ một bọc thuốc và dặn dò phải uống đúng theo trong toa bác sĩ đã ghi.

Chẳng ai bảo mẹ tôi phải đóng tiền trước rồi mới khám hoặc phải ứng tiền trong thời gian nằm điều trị, hay là buộc phải thanh toán tiền trước khi ra viện.

***

Ngày nay, mỗi lần đến bệnh viện khám hoặc thăm người thân thì ký ức tuổi thơ lúc theo mẹ nằm nhà thương thời xưa lại hiện về. Thật tiếc nuối cho một chế độ đầy nhân bản đã bị tiêu diệt bởi bọn mọi rợ. Nhiều người ước mơ VN làm sao cho bằng Âu, bằng Mỹ… Riêng tôi, mong muốn đất nước này chỉ bằng một nửa VNCH ngày xưa thì đã tốt quá rồi.

Nếu ngày xưa mẹ tôi không được bệnh viện quân đội tiếp cứu. Và nhà thương thì buộc mua sổ trước khi được y, bác sĩ cấp cứu ngó đến như trường hợp em bé dưới đây, thì mẹ đã bỏ mạng rồi. (link bài báo: https://tuoitre.vn/chi-tra-5-ngan-truoc-cap-cuu-sau-20180504074231696.htm)

* Tựa do BBT đặt.

- Quảng Cáo -

13 CÁC GÓP Ý

  1. Khi xã hội, khi chế độ đặt con người làm trọng tâm, lấy tính nhân bản làm cách đối xử, thì những câu chuyện vừa kể ở trên là lẽ thường tình . Còn xã hội trá hình, mạo danh mạo từ là chxhcn mà không cộng hòa, không xhcn chút nào (theo cách nhìn của các nước tự do) , như vncs chẳng hạn, thi cách đối xử giữa người và người nhiều lúc còn tệ hơn loài vật (mà ta thường chứng kiến,) là cái chắc. Đó là duy vật biện chứng. Hỏi TS. Mac Lê Phú Trọng là rõ ngay.

  2. Vào độ khoảng giữa mùa hè năm 1972 tôi đang chơi “cá đá” ở sân sau nhà, tình cờ bị viên đạn lạc từ trên trời rơi tự do trúng cổ, vì khi ấy tôi đang khom người vớt cá bằng hai cụm tay. Trúng đạn đau nhưng ban đầu tôi cứ tưởng mình bị đứa bạn hàng xóm đùa nghịch ném đá trúng. Nhưng cảm giác lúc bị trúng đạn thật kỳ lạ nó giống như bị một viên đá rất lớn được ném thật mạnh vào cổ. Thắc mắc tôi chạy vội đến ba tôi đang làm việc trước sân nhà để xem sao? Ba tôi liền phát hiện tôi bị trúng đạn và đang bị rỉ máu. Lập tức ba tôi bế xốc tôi chạy ra giữa đường lộ la lớn kêu gọi sự giúp đỡ của các xe cộ trên đường . Rất may đúng lúc ấy có chiếc xe jeep của quân đội VNCH đang hướng tới. Lập tức người tài xế dừng lại và cấp tốc lái xe chở thẳng tôi vào một bệnh viện của quân đội trong phi trường, vì nhà tôi ở cạnh phi trường Đà Nẵng khoảng hơn 10km. Tôi đã may mắn được bác sĩ quân y tiêm thuốc tê và giải phẫu lấy viên đạn ra khỏi cổ trong thời gian rất ngắn. Lúc ấy vị bác sĩ nói với ba tôi rằng cháu rất may mắn, nếu chậm trễ có thể nguy hiểm đến tính mạng và chỉ cần viên đạn đâm lệch vô gáy hoặc đâm vào sâu hơn một tí thì có thể bị tàn tật hoặc nguy kịch.
    Đây là kinh nghiệm tôi đã trải qua và ăn sâu vào ký ức mà tôi không bao giờ quên. Sự tận tâm và nghĩa cử vì dân vô vị lợi của vị bác sĩ quân y VNCH làm cho đứa trẻ như tôi lúc ấy thật ngưỡng mộ.
    Câu chuyện này chắc có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được ở chế độ được gọi là” thiên đường XHCN” phải không các bạn?

    • Bọn CS Bắc Việt đã đưa các vị bác sỹ quân Y VNCH này vào các trại tù cải tạo, sau 75 mặc dù họ chưa từng cầm súng hay không biết sử dụng súng để (chống lại CS) Họ chỉ biết cứu người thôi
      Ngay cả binh lính CS bị thương họ cũng được các bác sỹ này tận tình cứu giúp không khác gì lính VNCH.

Chúng Tôi Mong Có Góp Ý Kiến Thêm Từ Quý Vị

Please enter your comment!
Please enter your name here