Phạm Minh Vũ FB
Chị Nga,
Hôm nay là ngày sinh nhật của chị, lần thứ 2 chị phải đón sinh nhật ở trong nhà tù.
Từ cái thuở đang còn là sinh viên, rất may và như là cái duyên vậy, trường tôi học rất gần nhà Chị, thông qua Luật Sư Đài giới thiệu, mới quen biết chị. Trong một lần trời thu vào chiều tối, khoảng tháng 9 năm 2013, từ chỗ ký túc xá trường tôi qua nhà chị gần 2km, tôi hẹn chị và được chị cho địa chỉ, tôi đi bộ đến số nhà 245 Trần Thị Phúc, tp Phủ Lý, tôi thấy cái quán bán chăn ga gối nệm có một phụ nữ nhếch nhác, áo quần thì luộm thuộm tay phải bế 1 đứa con tầm 1 tuổi, tay trái cầm tay thêm cu cậu cũng 2 hay 3 tuổi đứng trước cửa nhà như là đang hóng mát, tôi hỏi đây có phải là nhà của Chị Thúy nga không? Chị ta nói ừ chị Nga đây, trước khi đi tôi có gọi điện thoại, và trong suy nghĩ chị ấy phải là mạnh mẽ dữ dằn lắm, chứ không nghĩ cái người phụ nữ nhếch nhác, mặt thì lấm lem áo quần luộm thuộm, nụ cười thì hiền khô, rất dễ gần ngay cái lần gặp đầu tiên đó là chị được.
Đi qua cái chỗ bán chăn ga gối nệm là một phòng của chị, căn phòng đó tầm 10m2 đủ kê cái giường và một máy tính bàn, bên cạnh đó có phòng bếp nhỏ xíu đủ kê cái bàn ăn cơm đủ 4 người không hơn. Lần đầu chị kể về chị hay giúp dân oan Hà Nam làm hồ sơ cùng Bác Trương Minh Hưởng, Bác Đăng Doanh, họ là người dân bị chính quyền cướp đất trắng trợn, đẩy họ vào đường cùng, không còn cách nào họ đều tự nhận thức được phải trang bị kiến thức về pháp luật, ít nhất là luật đất đai để đối phó với sự ăn cướp của chính quyền, và giúp bà con.
Chị kể nhiều thứ mà tôi đi từ choáng ngợp này đến choáng ngợp khác. Vì trong tâm trí tôi không nghĩ một xã hội Việt nam lại như thế, mặc dù tôi có đọc và tìm hiểu, nhưng chưa thấy cảnh đó bao giờ, chị nói rồi chợt có ai gọi điện cho chị, chị nghe điện thoại của bác nào đó, xong chị nói lát chị đi mua bánh mì và nước cho bà con họ ngủ lăn lê đầy đường trước phòng tiếp dân tỉnh Hà nam, tôi tiếp tục há mồm nghe chị nói, tôi hỏi chị sao họ ngủ ngoài đường mà không có nhà hả chị? Chị nói 1 tháng họ đi kiện 1 lần, và đông lắm nên có người đi từ tối trước lên chiếm một chỗ ngay chỗ tiếp dân để ngủ mai đi vào gặp trước. Tôi nói để em đi với chị
Khi đến nơi chứng kiến cảnh họ nằm la liệt, khoảng hơn 20 người, ngủ bằng tấm bìa các tông, được cho bởi mấy cửa hàng tạp hóa gần đó, không gối không màn, họ thấy Chị Nga và tôi tới họ mừng và sung sướng, vì như gặp điểm tựa ít nhất là tinh thần với họ. Tôi thì….như hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, hình như con tim của tôi đang thổn thức bắt nhịp với cái gì đó mới lạ, và không chịu ngưng tìm tòi.
Tối đó tôi không ngủ được cho đến mấy hôm sau, lên dự phiên xử Anh Lê Quốc Quân, và từ đó tôi biết tôi sẽ làm gì, ít ra tôi phải có trách nhiệm với bản thân mình. Không thể làm ngơ trước sự cai trị của chế độ cộng sản, độc tài này.
Tuy thời gian 2 chị em gặp nhau rất ngắn, nhưng không có chị thì không biết động lực nào, cậu sinh viên dưới mái trường XHCN như tôi có thể mạnh dạn tham gia biểu tình hô hào chống giặc Tàu, chống cường quyền bán nước.
Mấy tháng sau em bị bắt, đến khi em ra không lâu thì đến lượt chị, chị đi án 9 năm tù, chia cắt tình mẫu tử, một người mẹ có 2 đứa con nhỏ, thật sự là quá nhỏ vì chúng chưa nhận thức được gì, hòng để đập tan ý chí đấu tranh của chị mà xử mức án đến cỏ cây còn héo tàn thì thử hỏi, có chế độ nào tàn ác như thế không?
Hôm nay sinh nhật chị, ở một nơi xa này em vẫn nhớ và mãi nhớ những gì chị đã làm cho bà con dân oan, cho em và em tin nhiều người mãi nhớ về chị. Một người chị với anh em hết lòng nhiệt thành và trách nhiệm công việc, Không sợ bạo tàn, không sợ nhà tù.
Chị hãy giữ sức khỏe, người chị của em.
Nha dai gui loi chuc chi xinh nhat vui khoe
trách nhiệm cũa non sông
dất nước . Sao lại dặc lên vai
nhũng người phụ nữ . Chúc
mừng sinh nhật bạn và mong
gia dình bạn luôn khỏe .Buồn.
Chúc mừng sinh nhật chị Trần thị Nga !
Chúc Mừng Sinh Nhật NGA