Tôi xin lỗi vì dù lần đầu nỗ lực làm phim, nhưng do máy đểu, cấu hình yếu, lỗi lên lỗi xuống, xuất hai lần, 8 tiếng mới ra được 2/3 video, tôi xin phép gửi cho bà con.
Tôi xin lỗi vì đã để bà con Hải Dương, và cả Đà Lạt, Cần Thơ, Lạng Sơn, Hà Nội… chờ lâu, thúc giục, dù bà con thừa biết tôi nguy kịch nào có kém.
Tôi xin lỗi, vì phần lớn các phóng viên điều tra khác đều mua được nhà, được xe, còn tôi mang tiếng làm toàn vụ lớn, nhưng lại không biết tống tiền quan chức, doanh nghiệp, lâu lâu mới có người cho vài đồng đổ xăng nên còn không có tiền mua nổi máy cấu hình “khủng” để dựng phim.
Tôi xin lỗi vì phó chủ tịch huyện Kinh Môn, cho tới người đứng đầu báo Pháp luật có gọi điện khuyên tôi rất chân thành, là nên dừng lại mà tôi không chịu dừng.
Tôi xin lỗi vì đã để một số tổng biên tập, đồng nghiệp, đặc biệt là một số lãnh đạo tờ báo mà tôi tố giác nhìn mình với ánh mắt thù hằn. Một số để tôi làm toàn việc lớn, mạo hiểm nhưng lại rất khó cho tôi một thân phận.
Tôi xin lỗi vì nhiều khi một mình chống lại tất cả. Về khía cạnh nào đó, bản thân đã mất đi tất cả.
Tôi xin lỗi vì tôi đã không còn niềm tin vào các đồng nghiệp của mình.
Các đồng nghiệp có biết không?
Làm báo hiện nay, tôi biết các bạn cũng vô cùng khó khăn, nhưng các bạn không thể trở thành loài động vật ăn tạp, đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người như vậy được!
Sự đểu cáng trong ngành này để lại hậu quả khủng khiếp hơn các ngành khác, lớn gấp nhiều lần.
Các bạn có nghĩ tới hàng triệu đứa trẻ khi sinh ra bị dị dạng, ung thư, chết sớm, một phần do các bạn hay không?
Cả xã Hiệp Sơn, theo số liệu tôi nhận được vốn đứng đầu về ung thư trong nhiều năm liền, vậy mà một số bạn chỉ đến, lướt qua, rồi sẵn sàng phủ nhận, đổi trắng thay đen được.
Cho dù các bạn có để vợ con mình sống sung túc nhiều đời, nhưng sự sung túc ấy phải đánh đổi bằng sự thật, và sự thật là các bạn đang làm giàu trên những xác người.
Trên thực tế, liệu có khác gì những sát nhân?