Trung Thực
Người dân Do thái mất nước cả ngàn năm, không chịu ôm nỗi nhục đó, họ đã kiên trì từ đời này sang đời khác để tìm về tổ quốc. Không thua kém, dân tộc Việt nam cũng bị mất nước trên ngàn năm bởi giặc phương bắc. Không chịu nỗi nhục đó, tổ tiên ông bà ta đã vùng lên đánh duổi giặc ngoại xâm, giành quyền độc lập tự chủ. Vẫn còn vang vọng bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên:
Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư
Vậy mà đến năm 1945. Cộng sản cướp quyền từ chính phủ của ngài Trần Trọng Kim, một chính phủ hợp pháp vừa thành lập đang điều hành đất nước hiệu quả để vượt qua nạn đói khủng khiếp. Và rồi làm nên một chế độ đảng trị; độc tài đưa đất nước lâm vào những cuộc chiến tranh nồi da xáo thịt khốc liệt. Hàng triệu sinh linh phần đông là trai tráng phải bỏ mình nơi trận mạc. Và rồi sao nữa???
“ Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên xô Trung quốc”…Mang chiêu bài “ Quốc tế vô sản” để ngụy biện cho cho sứ mạng làm “ phên dậu” bảo vệ tàu. Khởi đầu cho nỗi nhục mất nước bằng công hàm Phạm Văn Đồng gửi Chu Ân Lai năm 1958. Nội dung công hàm ấy đồng ý với sự bành trướng của giặc Bắc Kinh trên biển đông. Và đến năm 1974. Bắc Kinh trắng trợn dùng bạo lực cưỡng chiêm quần đảo Hoàng sa. Khi lòng dân bất bình lại ngụy biện: “Để cho bạn giữ sau này bạn sẽ trả lại cho ta…” Hoàng sa trở thành Tam sa đến bây giờ??? Dấn thêm một bước, năm 1988, giặc tàu lại dùng bạo lực chiếm đảo Gạc ma và bảy đảo khác thuộc quần đảo Trường sa. 64 chàng trai phải làm bia sống cho giặc vì cái lệnh “Không được nổ súng đánh trả”. Thế là lãnh hải, biển đảo bị giặc tiếp tục gặm nhấm. Bị giặc Tàu chặn cửa, thế nước yếu đi rất nhiều.
Chưa hết, năm 1990, cái hiệp định Thành Đô đang nằm trong bí ẩn. Nhưng loáng thoáng cái mũi kim bọc giẻ lâu ngày đã lòi ra: “Tôi biết, quan hệ với Trung quốc là mất nước, nhưng mất nước còn hơn mất đảng…” (Nghe đâu là lời ông Nguyễn Văn Linh tổng bí thư đảng cộng sản Việt nam, trưởng đoàn đến Thành Đô ). Dẫn đến hiệp định cắt đất, mặt biển vịnh Bắc Bộ cho giặc năm 1999 -2000. Trong diện tích dọc biên giới bị mất có cả thác Bản Giốc; ải Mục Nam Quan…Mặt biển vịnh Bắc bộ cũng dâng cho giặc không biết cơ man nào mà tính.
Càng ngày cộng sản Việt nam càng đưa đất nước, dân tộc lệ thuộc Trung quốc. Từ chính trị, kinh tế, văn hóa … tất tần tật đều bị sự chi phối. Cuộc sống người dân đang bị đẩy đến nỗi nhục mất nước khá rõ
Ai đó còn nghi ngờ ư? Chuyện bộ trưởng ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch phải rời bộ chính trị và chức vụ của mình là gì? Vì đâu nên nỗi??? Ngư dân ta ra biển đánh cá bị giặc tàu giết, cướp, bắt bớ, hiếp đáp là gì? Vì đâu nên nỗi??? Chúng cắt cáp xua đuổi các công ty nước ngoài làm ăn trên vùng biển của ta là gì? Vì đâu nên nỗi??? Chúng cấm dân ta ra biển ta đánh cá sinh nhai là gì? Vì đâu nên nỗi???
Như vậy nỗi nhục mất nước đang trở lại hiển hiện. Nhưng chắc chắn nhân dân ta không chịu nỗi nhục ấy. Vì cả ngàn năm trước đây đã nếm trải. Duy cái đảng cộng sản Việt nam mãi mãi ôm sự nhục nhã về tội bán nước. Sự nhục nhã ấy lịch sử sẽ không bao giờ quên!
Leave a Comment