Ngo Du Trung FB
Khi một dân tộc bị đầu độc tinh thần hơn nửa thế kỷ thì ngay cả giới trí thức của dân tộc đó cũng có những suy nghĩ bị… nhiễm độc.
Dạo trên mạng, tôi thường xuyên gặp cái suy nghĩ này của nhiều người Việt, ngay cả những người Việt trí thức. Đó là: “Hễ ngoi lên được địa vị lãnh đạo thì phải có tài. Và dù mình có tài hơn lãnh đạo đi nữa thì mình vẫn là dân, vẫn không bằng lãnh đạo, được cả thế giới công nhận, được tổng thống các nước trên thế giới tiếp đón long trọng…”
Đó là cái tư duy “thần phục”, cái tư duy “nô lệ” của những người bị đè đầu hơn nửa thế kỷ.
Không phải “nó” là lãnh tụ, được các nguyên thủ quốc gia trên thế giới tiếp đón “long trọng” thì mình không được phép phê bình “nó”, không được chê “nó”, không được tìm cách thay đổi “nó”.
Lãnh đạo của các nước dân chủ, tự do coi cái việc “lãnh đạo” của họ là công việc dân giao cho làm, chứ không phải hễ làm lãnh đạo thì thành bố của “nhân dân”, không ai được phê phán. Và nếu lãnh đạo không làm tròn bổn phận của họ thì hết nhiệm kỳ sẽ “được” dân chúng mời xuống, chứ không thể gắn bồ lon vào ghế ngồi mãn đời được.
Còn người dân ở các nước tự do, dân chủ coi lãnh đạo là người họ bầu lên để điều hành đất nước, chứ không phải họ bầu lãnh đạo lên để làm bố họ; và nếu không có tài, không làm tròn trách nhiệm thì hết nhiệm kỳ sẽ bị mời xuống.
Người dân ở các nước tự do dân chủ, ngay cả trẻ em, không hề sợ các viên chức của chính quyền, không hề có thái độ sợ sệt, khúm núm khi đến các “cửa quan”; không giống như dân chúng ở các nước độc tài phải khúm núm, sợ sệt, y như đang đi xin khi đến các cơ quan công quyền.
Việc tiếp đón “long trọng” nguyên thủ các quốc gia trên thế giới là “thủ tục” ngoại giao, là nếp sống văn minh của thế giới tự do; chứ không phải vì mình “ngon lành”, mình “tài ba lỗi lạc” mà họ tiếp đón mình “long trọng” như bọn khỉ Trường Sơn vẫn nghĩ, vẫn khoe.
Leave a Comment