Quảng Cáo

Không cần dạy và học Hai Bà Trưng đánh giặc nào

Thằng cướp nước và thằng bán nước

Quảng Cáo

Trần Cao Duyên – Bauxite Vit Nam

Phàm là một chính khách, tiếp khách nước ngoài mà nói ra câu như Nguyễn Phú Trọng [trong lễ thưởng trà cùng họ Tập tại ngôi nhà sàn Bác Hồ], thì không thể lú hơn được nữa. Có thể ông Trọng quá [chất phác, nói đúng là hết sức] yếu kém về bản lĩnh chính trị, cũng có thể vì nịnh bợ, thấy Tập mà hạ mình đến mức bất chấp quốc thể.

Xét riêng về mặt thưởng trà, ông Trọng là người chẳng hiểu gì về trà VN và trà TQ cả. Những kẻ phụ trách lễ tân của ông Trọng càng không biết gì nên đãi quốc khách những thứ mà họ không thể nào nuốt được! Không cứ gì Tập mà người TQ nói chung không thể nào uống loại trà như “trà mộc Tân Cương” được. Loại trà này tuy quý nhưng “ngon” thì lại là việc hoàn toàn khác. Người TQ thường tự hào có trà Long tỉnh là ngon nhất. Khi họ đãi quốc khách Trà Long tỉnh, tức là trà và nước “giếng rồng” thì mới biết “trà Tàu” nó ra làm sao. Vì quen uống trà mộc Tân Cương nên những người như tôi khi uống Trà Long tỉnh thì cảm nhận được sự nhạt nhẽo chán nghoét, chứ không phải ngon hơn trà VN (Mà họ không có bộ ấm trà đâu, chỉ bỏ trà vào cốc có nắp đậy, khách vừa uống vừa gạt bã ra). Ngược lại, tôi mời trà một người bạn Tàu (1995), anh ta chắp tay vái, kêu “đắng quá”. Khi tôi lấy ly to, pha một gói trà lip ton vàng thì anh ta lại khen “ngon quá”!

Ông Trọng thuộc loại người nào trong đạo uống trà mà dám nói bợ đỡ “không ngon bằng trà TQ”? Nếu ông Trọng mà đãi Trump một chầu Mít hay Sầu riêng thì chắc Trum không dám kêu lên “thối quá”, nhưng không thể nào [mở miệng] khen ngon. Thật vớ vẩn.

Cốt lõi của lịch sử là sự thật. Mỗi dòng lịch sử nước ta đều được viết bằng mồ hôi và máu của nhiều thế hệ. Nên có thể nói mỗi trang sử là một mảnh hồn thiêng sông núi. Không thể chấp nhận bài học lịch sử… nửa vời với cách trình bày ngắc ngứ, lấp lửng, loanh quanh, thiếu minh bạch, nếu không muốn nói là né tránh, bưng bít như thế.

T.N.

***

Trước ngày nhập học, cháu gái tôi hầu như không rời mấy cuốn SGK còn thơm mùi giấy mới. Đang đọc say sưa bỗng nó chạy đến bên tôi, chỉ vào bài tập đọc Hai Bà Trưng (Tiếng Việt 3, tập 2, trang 4, 5) nói ông ơi, cháu đọc hoài mà vẫn không hiểu Hai Bà Trưng đánh giặc nào.

Biết ngay “mặt mày” kẻ xâm lược nhưng nghĩ con bé đọc lớt phớt nên không nắm được nội dung, tôi chưa vội chia sẻ mà tranh thủ dạy cho cháu cách đọc sách. Rằng phải đọc từ từ cho thấm, kết hợp đọc với suy nghĩ, đừng đọc theo kiểu lấy được, lướt con mắt cho xong… Giờ cháu đọc lại đi. Làm gì có chuyện viết về khởi nghĩa Hai Bà Trưng mà không nêu đích danh giặc ngoại xâm.

Con bé nhăn mặt nói cháu đọc kỹ lắm rồi, vẫn không biết Hai Bà đánh bọn xâm lược nào. Tôi nhổm dậy, cầm quyển sách, giương mục kỉnh lên. Và chợt ngớ ra: Lời con trẻ đúng quá. Bài học tuyệt không một chữ nào vạch mặt chỉ tên kẻ cướp mà toàn những danh từ nhợt nhạt, mập mờ, chung chung: tướng giặc, quân thù, giặc ngoại xâm, kẻ thù, quân xâm lược.

Viết về một giai đoạn lịch sử hào hùng của dân tộc (năm 40 – 43) gắn với tên tuổi Hai Bà Trưng lừng lẫy nhưng SGK không hề dám nửa lời chỉ đích danh bọn xâm lược. Thậm chí cụm từ có tính hàm ngôn “phương Bắc” sách cũng không dám đặt sau cụm từ “kẻ thù”.

Vì sao SGK không cho các cháu biết quân giặc nào đã bắt tổ tiên của chúng lên non tìm ngà voi, xuống biển mò ngọc trai, để phải làm mồi cho hùm beo, thuồng luồng, cá sấu?

Vì sao SGK không cho các cháu biết giặc ngoại xâm nào đã khiến “lòng dân oán hận ngút trời”?

Và vì sao SGK không nói rõ cho các cháu biết Hai Bà Trưng đã lãnh đạo nhân dân đánh đuổi quân xâm lược nào, chúng từ đâu đến?

Cốt lõi của lịch sử là sự thật. Mỗi dòng lịch sử nước ta đều được viết bằng mồ hôi và máu của nhiều thế hệ. Nên có thể nói mỗi trang sử là một mảnh hồn thiêng sông núi. Không thể chấp nhận bài học lịch sử… nửa vời với cách trình bày ngắc ngứ, lấp lửng, loanh quanh, thiếu minh bạch, nếu không muốn nói là né tránh, bưng bít như thế.

Ở Lạng Sơn từng xảy ra chuyện tấm bia kỷ niệm chiến thắng của bộ đội ta bị đục bỏ những chữ điểm tên chỉ mặt quân thù. Người ta đã đổ thừa cho mưa nắng, cho sức tàn phá của thời gian. Còn với SGK Tiếng Việt 3, người làm sách đổ thừa như thế nào? Người lớn sao lại làm khuất lấp tên tuổi kẻ thù của Hai Bà Trưng để trẻ con phải băn khoăn? Thật khó giáo dục HS niềm tự hào, lòng yêu nước khi SGK đã thiếu công bằng, thiếu trung thực đối với lịch sử.

Trong lúc hy vọng bài học này sẽ được các nhà làm sách trả lại sự phân minh trắng đen sòng phẳng, tôi phải nói ngay trước đôi mắt mở to của cháu tôi rằng bọn giặc xâm lăng nước ta bị Hai Bà Trưng đánh không còn manh giáp chính là giặc Hán (Trung Quốc).

Quảng Cáo
Bài Liên Hệ
Leave a Comment
Quảng Cáo
WordPress Appliance - Powered by TurnKey Linux