Những động tác của phía CHLB Đức cứ lừ lừ như tàu điện không phanh đẩy mối quan hệ và uy tín của nhà nước Việt Nam xuống tận chân dốc.
(Viết giúp một DLV của đảng)
Vụ việc Trịnh Xuân Thanh (TXT) đã đẩy quan hệ hai nước Đức – Việt trở nên căng thẳng về mặt ngoại giao. Những tin tức ngày càng đáng lo ngại từ phía CHLB Đức dù đã bị báo chí đảng ta cho vào sọt rác vẫn cứ hàng ngày vang vọng đến mọi người dân qua hệ thống Internet đáng ghét.
Diễn biến vụ việc và hiện tượng
Những động tác của phía CHLB Đức cứ lừ lừ như tàu điện không phanh đẩy mối quan hệ và uy tín của nhà nước Việt Nam xuống tận chân dốc.
Bắt đầu từ việc tuyên bố Việt Nam bắt cóc TXT dù Việt Nam đã chủ động (sau khi bị lộ) đưa TXT lên Tivi quốc gia để nhận tội rằng đã “chốn chánh” do suy nghĩ không chín chắn, nay xin tự thú để được đảng và nhà nước khoan hồng.
Thế rồi phía Đức lại tiếp tục đẩy cao sự việc bằng việc tống cổ trưởng phòng tình báo Việt Nam tại Đại sứ quán VN ở Berlin phải rời nước Đức trong vòng mấy chục tiếng đồng hồ và đưa tối hậu thư đòi Việt Nam xin lỗi. Chưa hết, ngày 10 tháng 8, họ lại đưa vụ việc lên cấp Tổng Công tố Liên bang.
Ngày Quốc khánh Việt Nam, Tổng thống Đức gửi điện chúc mừng vẫn không buông tha vấn đề mà còn nhắc nhở chủ tịch nước Việt Nam về Nhà nước Pháp quyền.
Không những thế, theo đuôi Đức, cộng hòa Séc cũng vào cuộc điều tra và bắt giữ người liên quan đến vụ TXT. Vụ việc rất có thể đẩy lên tầm Liên hiệp Châu Âu.
Vẫn chưa hết, trong cuộc họp báo Liên bang ngày 22/9, Chính phủ Đức đã đình chỉ đối tác chiến lược với Việt Nam và phát lệnh trục xuất tiếp một cán bộ ĐSQ VN ở Berlin trong vòng 4 tuần. Tệ hại hơn nữa, Ông Breul người phát ngôn Bộ Ngoại giao Đức còn tuyên bố: ” chúng tôi có những bằng chứng cho thấy nhiều nhân viên sứ quán đã nhúng tay vào vụ bắt cóc này”. Điều này đồng nghĩa với việc đe dọa nhiều nhân viên Đại sứ quán Việt Nam lại phải quay đầu về núi.
Tưởng rằng đến như vậy là vụ việc đã tạm dừng, thế nhưng mới đây, chính phủ Đức còn tuyên bố rằng vẫn bảo lưu các biện pháp trừng phạt khác với Việt Nam chứ không buông tha. Tuyên bố của Bộ Ngoại giao CHLB Đức như sau: “Chúng tôi cũng bảo lưu quyền áp dụng thêm các biện pháp khác trên bình diện chính trị, kinh tế và chính sách hợp tác phát triển.”
Và lời của Ngoại trưởng Đức, ông Sigmar Gabriel: “Chúng ta không thể trở lại tình trạng bình thường, làm như là không có chuyện gì xảy ra”.
Trước những thông tin dồn dập ngày càng bất lợi cho Việt Nam từ phía CHLB Đức, thiết nghĩ với lòng tự cao Cộng sản (à quên, xin lỗi – Tự hào), nhà nước Việt Nam chúng ta cần phải nghĩ gì và làm gì?
Chúng ta phải nghĩ gì?
Để giải quyết vụ việc, trước hết cần nhận thức vấn đề TXT theo đúng quan điểm của đảng và nhà nước ta – Quan điểm về luật pháp Xã hội chủ nghĩa lấy đạo đức tư tưởng Hồ Chí Minh trên cơ sở Chủ nghĩa Mác – Lenin làm chủ đạo. Trên cơ sở đó, tất cả cán bộ, đảng viên, Dư luận viên cần xác định rằng:
– Chế độ ta là chế độ ưu việt nhất trong mọi chế độ, ở đó, nền dân chủ gấp triệu lần dân chủ tư sản – theo Phạm Văn Đồng – và gấp vạn lần dân chủ tư sản – theo Nguyễn Thị Doan. Do vậy, mọi việc được xử lý, tiến hành dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng ta đều là sáng suốt, tài tình nên không thể có sai lầm. Chỉ vì đảng ta là đạo đức, là văn minh, là đội quân ưu tú nhất của giai cấp công nhân, mà giai cấp công nhân là giai cấp tiên tiến nhất trong đất nước này. Việt Nam chúng ta đã “chiến thắng hai đế quốc to là Pháp và Mỹ” – Hồ Chí Minh- nghĩa là chúng ta mạnh và giỏi hơn hẳn phần còn lại của thế giới, thì Việt Nam không cần sợ bố con thằng nào.
– Việc TXT bị bắt ở Đức đưa về Việt Nam, nhà nước Đức gọi là bắt cóc, điều này là do có sự khác biệt giữa hai nước về quan niệm – Cũng giống như Việt Nam ta hay nói là khác biệt về quan niệm nhân quyền vậy. Nếu nước Đức coi việc bắt người bất ngờ trên đường phố, nơi công cộng, nơi vắng vẻ bằng vũ lực mà không cần giấy tờ, nguyên tắc luật pháp hay cơ quan luật pháp cho phép… mà chỉ bởi một bọn đóng vai côn đồ không có sắc phục là bắt cóc, thì ngược lại, ở Việt Nam gọi mà “Mời” hoặc “đưa về làm việc”. Điều này đã và đang thường xuyên được thực thi trên đất nước Việt Nam chúng ta mà không hề gặp bất cứ trở ngại nào từ phía cơ quan tư pháp như Viện Kiểm sát hoặc Tòa án các cấp, hẳn nhiên là dân thì không thể chống cự.
Chính vì vậy, mà nền tư pháp chúng ta mới có cái tên là “nhà nước pháp quyền Xã hội Chủ nghĩa”, nếu không thì chúng ta thêm cái đuôi XHCN vào làm gì cho thêm rách việc?
– Việc chúng ta sang tận đất Đức bắt về, chỉ là do việc cấp bách thực hiện bằng được lời TBT đã lỡ nói ra trước thiên hạ. Chứ trước đó đầu tháng 7 tại Hội nghị Thượng đỉnh G20 ở Hamburg Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã đích thân thỉnh cầu bà Thủ tướng Đức Merkel giúp đỡ việc dẫn độ TXT. Nhưng bà Thủ tướng Đức Merkel đã từ chối và viện dẫn rằng, thủ tục dẫn độ phải làm đúng theo những chuẩn mực của nhà nước pháp quyền. Bà không có quyền và cũng không có thể can thiệp vào thủ tục này được.
Điều này cần hiểu rằng ở nước Đức, họ không coi nhiệm vụ và mục đích là quan trọng bằng việc bảo vệ ba thứ lăng nhăng là luật pháp, chủ quyền và con người. Họ khác hẳn ở ta nhiệm vụ của đảng là quan trọng nhất, hơn tất cả mọi điều khác cộng lại.
Điều đó cũng thể hiện thái độ của họ đã dám coi đảng ta không ra cái gì. Đó là điều không thể chấp nhận được. Do vậy chúng ta phải thực hiện theo phương châm “mày không cho thì tao cướp”. Thường thì khi thực hiện việc này rất hiệu quả. Bằng chứng là bao nhiêu vụ việc về đất đai, thu hồi bằng công an, chó và súng đạn, nhà tù là xong.
– Quan điểm chung về luật pháp, tưởng cần nhắc lại lời TBT Lê Duẩn mà trên mạng đã trích dẫn rất nhiều rằng “Nhà nước ta là nhà nước XHCN, nhà nước do dân và vì dân chứ không phải là nhà nước tư bản của giai cấp tư sản. Chúng nó cần pháp luật để cai trị bóc lột nhân dân còn chúng ta là nhà nước XHCN chúng ta không cần pháp luật. Chúng ta chỉ cần phê bình và tự phê bình là đủ”. Do vậy, việc bắt TXT nếu có vấn đề, chỉ cần phê bình và tự phê bình là đủ.
– Về luật pháp, cần phải xác định rõ ràng rằng, đảng ta và nhà nước ta hết sức coi trọng luật pháp với điều kiện bảo đảm rằng việc coi trọng đó, không được ảnh hưởng tới lợi ích cai trị của đảng và thực hiện các mục đích của đảng. Trái với điều đó, luật pháp hay hiến pháp đều là thứ linh tinh vô ích. Trước đây, Hồ Chủ tịch đã từng dạy rằng: Khi uốn thanh tre, người ta thường uốn quá đi chút, khi nó trở lại thẳng là vừa. Việc bắt bớ TXT, có hơi quá vì trên đất Đức mà không được sự cho phép, nhưng điều đó chỉ là sự “hơi quá” một chút mà thôi.
– TXT dù chưa được xử tại Tòa, dù Hiến pháp quy định rằng công dân chỉ được coi là có tội khi có bản án do tòa án quyết định. Thế nhưng, như đã nói ở trên, ở ta, đảng cao hơn cả luật pháp và đứng ngoài luật pháp, do vậy đảng đã cho rằng có tội thì tất nhiên phải có tội mà chẳng cần tòa nào. Việc nước Đức không bắt giao lại TXT cho đảng ta là sự coi thường đảng ta. Mà đảng ta thì “vĩ đại thật” – Hồ Chí Minh – chứ không phải là vĩ đại giả hay vĩ đại đùa.
Những việc cần làm ngay
Chúng ta đã làm gì?
Cần phải nói rằng đảng và nhà nước ta rất sáng suốt và tài tình. Bằng chứng là ngay sau khi bắt được TXT, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ điều kiện cho TXT “tự thú” tại Bộ Công an. Đó là một hành động sáng suốt.
Đảng và nhà nước ta đã lờ đi những câu hỏi có tính chọc ngoáy rằng thì là TXT ở nước ngoài, bị truy nã quốc tế thì về VN bằng đường nào để ung dung đến tự thú mà không bị bắt bởi lệnh truy nã? Rằng TXT đã về cả tuần mới đến tự thú thì anh ta ăn ngủ ở đâu? Rằng phía Đức đưa ra chiếc xe có dính máu và công cụ hỗ trợ rồi cho rằng TXT bị bắt đưa vào Đại sứ quán VN tại Berlin thì VN có ý kiến gì…
Tất cả những câu hỏi đó, chúng ta đã kiên quyết lờ đi, coi như không nghe, không biết và không hiểu. Chỉ cần người phát ngôn ra nói một câu: “Tôi lấy làm tiếc về phát biểu ngày 2/8 của người phát ngôn Bộ Ngoại giao Đức”.
Thế là đủ.
Lẽ ra, với vị thế VN, chỉ cần ta “lấy làm tiếc” thì CHLB Đức đã phải biết sợ.
Thế rồi, tất cả báo chí của chúng ta đã đồng thanh… im lặng trước những phản ứng của CHLB Đức. Lẽ ra phía Đức cần biết thái độ khinh miệt không thèm chấp, không thèm đếm xỉa đến để tự biết mình là ai.
Thế nhưng, như lời HCM đã nói “chúng ta càng nhân nhượng, thì địch càng lấn tới”. Phía Đức liên tiếp nâng tầm sự kiện này lên thành vấn đề nghiêm trọng.
Chúng ta phải làm gì?
Trước tình hình phía CHLB Đức ngày càng làm lớn chuyện, chúng ta cần phải kiên quyết hành động để bảo vệ uy tín của đảng và nhà nước ta bằng các biện pháp như sau:
– Khẳng định quan hệ VN-CHLB Đức là quan hệ hai quốc gia bình đẳng, thậm chí là chúng ta ưu việt hơn, họ không thể bằng chúng ta vì họ không được Đảng cộng sản tài tình lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện như chúng ta. Họ tuy giàu có phồn hoa, nhưng là phồn hoa giả tạo, còn chúng ta tuy nghèo đói, nhưng là nghèo đói thật.
– Chúng ta biết rằng giữa các nước có các mối quan hệ từ đối tác song phương, đối tác khu vực tới đối tác toàn diện, đối tác chiến lược rồi đối tác chiến lược toàn diện. Giữa VN và CHLB Đức hiện nay đang là đối tác chiến lược.
Do vậy khi Chính phủ Đức đơn phương quyết định đình chỉ đối tác chiến lược với VN thì chúng ta cần nhanh chóng đình chỉ luôn đối tác tòa diện với CHLB Đức, nghĩa là hạ xuống thêm một bậc. Bởi một khi họ không thích là bạn bè tử tế với ta thì ta nghỉ chơi luôn cho họ sợ và hiểu thế nào là vị thế của Việt Nam cũng như hậu quả của việc chọc giận đảng và nhà nước ta.
– Buộc Chính phủ Đức phải xin lỗi VN vì đã gọi việc VN bắt người trên đất Đức là bắt cóc. Trong khi chúng ta chỉ lén lút dùng mật vụ bắt bỏ xe đem về cho tự thú.
– Đuổi ngay các nhân viên ĐSQ Đức về nước, gồm là Trưởng phòng Tình báo, các nhân viên khác phải rời VN trong vòng 48 tiếng đồng hồ.
– Trước hết, trả cho phía Đức tất cả mớ lý thuyết của người Đức tạo ra là Chủ nghĩa Mác. Thứ lý thuyết vớ vẩn nguy hiểm đã làm hại đất nước chúng ta mấy chục năm nay.
– Ngay lập tức dừng tất cả các dự án và các khoản tiền viện trợ và viện trợ không hoàn lại mà Việt Nam đã dành cho CHLB Đức. Trả lại tất cả các khoản viện trợ mà Việt Nam đã nhận của CHLB Đức để chứng minh rằng câu nói “Người ghét, của ưa” là không có giá trị đối với VN.
– Không tạo điều kiện cho các kiều dân Đức đang sinh sống và làm ăn tại Việt Nam, không chấp nhận bất cứ trường hợp tỵ nạn nào của người Đức muốn sang tỵ nạn ở Việt Nam.
– Tiến tới kêu gọi và nhận khoảng 120.000 người Việt Nam và kiều bào VN đang làm ăn và sinh sống cũng như khoảng 6.000 sinh viên đang học tập tại Đức về nước làm ăn. Cử Hồ Ngọc Thắng, người mới bị Đức sa thải, cầm đầu đám người VN này trở về phụng sự đảng.
– Không khuyến khích các tập đoàn như Tân Hiệp Phát hoặc Seacombank, Vinashin, Dung Quất, Bauxite hoặc Dầu khí đầu tư sang Đức. Những tập đoàn đó chỉ được đầu tư và làm ăn ở Việt Nam.
– Không tạo môi trường đầu tư, buộc họ phải rút về nước khoảng 300 tập đoàn như Siemens, Mercedes-Benz, Bosch, B.Braun, Metro, Deutsche Bank, Bayer, BASF, v.v… để họ tự bóc lột nhân công của họ.
– Không tạo điều kiện cho CHLB Đức dùng Việt Nam đê giao thương ra thế giới như với Châu Âu hoặc các diễn đàn kinh tế khác.
Ngoài các biện pháp trên, chúng ta kiên quyết bảo lưu quyền áp dụng thêm các biện pháp khác trên bình diện chính trị, kinh tế, chính sách hợp tác phát triển với CHLB Đức.
Thiết nghĩ rằng việc phải có hành động cụ thể quyết liệt như đã nêu trên trong điều kiện này mới có thể giữ vững uy tín của đảng, nhà nước Việt Nam dẫn đầu trên trường quốc tế.
Hà Nội, ngày 26/7/2017
J.B Nguyễn Hữu Vinh
P/S: Đọc thêm:
– Qua vụ Trịnh Xuân Thanh, nghĩ về một thói quen hành xử
Nguồn: nguyenhuuvinh´s blog
Leave a Comment