Khắp đất nước Việt Nam, thành phần côn đồ trẻ đang được sử dụng làm tay chân của công an, thực hiện việc đánh đập những công dân mà công an chưa muốn bắt, hoặc có lẽ thà không bắt sẽ tốt hơn, theo một báo cáo mới được Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW) ở New York công bố ngày 19 tháng 6.
Báo cáo có tựa đề “No Country for Human Rights Activists” (gợi ý rằng nhà hoạt động nhân quyền không có đất dung thân) tập trung các cuộc tấn công vào các nhà hoạt động vì quyền con người. Trong chi tiết, báo cáo kể lại hết sự việc này tới sự việc khác: người bị lôi khỏi xe buýt, hay bị chặn trên đường đi tham dự các cuộc biểu tình hoặc khi gặp gỡ phóng viên, bị vây kín ở nhà riêng. Nhiều hình ảnh ghi lại thương ích của họ: vết bầm tím, máu đông, và đôi khi tay hoặc chân bị gãy.
Có 36 sự việc được xem xét trong báo cáo HRW. Đại diện cho khoảng 2/3 tổng số vụ được biết xảy ra từ tháng 1 năm 2015 đến tháng 3 năm 2017, đã được một nhà nghiên cứu Việt Nam không nêu tên của HRW tập hợp và kiểm tra chéo. Kiểu cách đối phó đã thành nếp, tác động tích lũy gây khó chịu. Khi tôi tự ép mình phải đọc tất cả 36 trang, bài bình luận của Hannah Arendt về “điều ác” đã đập mạnh vào đầu óc.
Trong bài viết nổi tiếng “Eichmann in Jerusalem” (1963), Arendt có lập luận rằng cái ác thường là xu hướng của người dân bình thường, tuân theo lệnh và sống theo quan điểm của đám đông trong khi các quan chức nhà nước, chấp nhận chỉ thị của nhà nước và muốn được thăng cấp, hăng hái làm những điều xấu một cách có tổ chức và có hệ thống.
Đánh đập thành lệ thường
Hành vi côn đồ đã thành chuyện bình thường trong hệ thống pháp lý hình sự của Việt Nam. Đánh đập trở thành lệ thường cho những người bị nghi ngờ đã vượt ra khỏi khuôn khổ, bao gồm, tất nhiên là bọn lưu manh và những tên lừa đảo vặt, mà sự tồn tại của họ đặt thành vấn đề cho những người hàng xóm tuân thủ luật pháp hơn.
– Không có đất sống cho người bất đồng chính kiến
– Hội thảo về “Vấn nạn bạo hành”
Bất cứ ai tranh cãi với công an đều có nguy cơ nhận những cú đấm đau đớn, thường không từ công an mặc đồng phục mà từ bọn tay chân không chính thức. Những người đi ngang qua phải tránh xa, nếu không họ cũng nhận được một vài cú đánh.
Trong thập kỷ qua, mạng xã hội của Việt Nam đã cung cấp nhiều bằng chứng cho thấy, việc đánh đập của bọn tay chân không chính thức của công an là một nấc thang trong các tầng bậc của sự đe doạ, được dùng để đối phó với những người có những vi phạm không bị coi là tội trong các nền dân chủ. Điều này bao gồm những con người nhỏ nhoi phản đối việc tước đoạt quyền sử dụng đất của họ hoặc chống lại sự tàn phá đối với môi trường mà sinh kế của họ phụ thuộc vào đó. Nó bao gồm các nhà hoạt động cải đạo, ra khỏi các giáo phái mà nhà nước chưa chấp nhận hoặc thúc giục người lao động để phản đối việc đối xử tồi tệ của chủ. Nó bao gồm, các nhà lý luận cho rằng, nhà nước có tư thế không đủ mạnh đối với Trung Quốc, hoặc dẫn đầu các cuộc thảo luận ý nghĩa của các quyền tự do dân sự theo hiến pháp của Việt Nam.
Các cơ quan an ninh nội bộ của Việt Nam chỉ sử dụng việc đánh đấm trừng phạt khi họ bị kích động quá mức. Nếu công an cảm thấy rằng ai đó đang vượt ra ngoài khuôn khổ được chấp nhận, hoặc đang nghĩ về điều đó, họ sẽ được mời đến đồn công an phường để hỏi chuyện. Sau một buổi thảo luận kéo dài, khi khách được phép trở về nhà, khách biết rõ hành vi nào của mình được yêu cầu phải ngưng lại. Tuy nhiên, nếu họ không có thái độ sửa chữa, công an sẽ đến nhà hàng xóm, chỗ làm, nhà trường hoặc gia đình để giải thích rằng, hành vi của anh ta đã trở thành vấn đề. Nếu hành vi vẫn tiếp diễn thì sang bước ba, là viếng thăm không báo trước nhà của “phần tử xấu”, thường là nửa đêm. Có thể họ sẽ “mượn” máy tính về để kiểm tra.
Học từ roi vọt
Hầu hết những “phần tử xấu” đều sửa đổi hành vi của họ trong giai đoạn này, sau khi được cãnh cáo như vậy, mặc dù vẫn có thể họ không sữa đổi cách nghĩ của họ. Họ sẽ tìm cách khác ít khiêu khích hơn để thực hành quan niệm của họ.
Nhà khoa học chính trị Ben Kerkvleit, là người rất thích thú với cách những người bình thường đối phó với những áp lực lớn về cuộc sống của họ, đã xây dựng một mô hình “những người ủng hộ dân chủ hóa” ở Việt Nam. Những người này bao gồm một số người vốn “nghĩ rằng Đảng Cộng sản tự nó có thể và nên lãnh đạo; những người khác hình thành các tổ chức để thách thức công khai và trực tiếp chế độ; còn những người khác nữa thì thúc giục việc tạo lại hệ thống hiện tại bằng cách tích cực tham gia nó; và một số ủng hộ việc mở rộng xã hội dân sự để dân chủ hóa đất nước”.
Trong các nhóm này, đặc biệt là nhóm thứ hai và thứ ba, luôn có một bộ phận ủng hộ những hành động mạnh bạo và thường xuyên thăm dò các ranh giới của hành vi được cho phép. Chính bộ phận đó, một phần nhỏ trong cộng đồng những người bất đồng chính kiến của Việt Nam, sớm hay muộn có thể bị đổ máu và đánh đập.
Không có gì ngẫu nhiên hoặc không chuẩn bị trước về hành vi côn đồ được công an bảo trợ ở Việt Nam. Vào thời điểm các nhà bất đồng chính kiến đi tới nấc này trên các tầng bậc của sự đe doạ, các cơ quan an ninh nội bộ của chế độ đã thu thập một bộ hồ sơ dày. Khi người bất đồng chính kiến đi khỏi hoặc trở về nhà thì một người hàng xóm sẽ gọi báo cho công an khu vực. Nếu khẳng định rằng một người bất đồng chính kiến liên tục không chịu sửa đổi hành vi của mình thì sẽ cho một bài học nghiêm khắc hơn, anh ta sẽ bị chặn đường, bị đánh đập và đem bỏ ở một nơi hẻo lánh để làm gương cho người khác.
Bị đánh đập là nấc thang cuối cùng trước khi bị bắt, bị tạm giam và bị tù. Nấc thang tới là có sự tham gia của tòa án và, nếu không thì có thể (chỉ có thể) cả thế giới sẽ lưu ý đến tình trạng dân quyền tại Việt Nam.
Ngoại trừ một số người là những nhà lý thuyết của chế độ, rất ít người bị lừa khi chính quyền Hà Nội cứ khăng khăng cho rằng trên thực tế không có tù chính trị nào ở Việt Nam, chỉ là những tội phạm thông thường. Trong thời đại internet, những hoang đường như vậy không còn bền vững.
Khi được nghe nói rằng có một bộ phận lãnh đạo Việt Nam được biết rằng sự thịnh vượng của đất nước và việc nắm quyền vĩnh cửu của ĐCSVN phải dựa nhiều hơn vào vai trò ngày càng mở rộng cho xã hội dân sự hơn là vào việc đàn áp nó. Nhưng chỉ là một tư tưởng trong đảng mà thôi.
Quan niệm chủ đạo trong đảng vẫn còn bị chôn chặt bởi dự đoán rằng việc nới lỏng cơ chế đàn áp – bao gồm việc dựa dẫm ít hơn vào bọn côn đồ – chắc chắn sẽ dẫn đến những cuộc biểu tình khổng lồ và sự tan rã của chế độ độc đảng VN theo kiểu Gorbachev.
Nguyên bản Anh ngữ: Vietnam Uses Thugs as Surrogates to Keep Citizens in Line, Report Says
—
Video: Tổ chức Theo Dõi Nhân Quyền (HRW)
trong hoi dong thuong truc bao an lien hiep quoc 5 quoc gia lai co thang diet chung trung quoc .thi con gi la bao an lien hiep quoc nhe
Một xã hội như thế này .mà có những kẻ gọi là bình yên. Đứng là cầm thú.
Mayd cứ quốc hận mà kêu
VN họ thích đánh nhau mà
Tàn bao và côn đồ là bản chất riêng của ho
That dau long qua di.
V/v: “Vận động Quốc Tế và trao Thỉnh Nguyện Thư về Thảm Hoạ Formosa”.
– “Ban hỗ trợ nạn nhân ô nhiễm môi trường biển Giáo phận Vinh đã khởi xướng Thỉnh nguyện thư này nhằm đưa vấn đề ra trước công luận quốc tế.
Thỉnh nguyện thư đã đạt được gần 200,000 người ký, trong đó hầu hết là các nạn nhân trực tiếp và gián tiếp của thảm họa Formosa. Cũng có một số cá nhân hoạt động trong lĩnh vực tôn giáo, bảo vệ môi sinh, nhân quyền, chính giới, đồng bào trong và ngoài nước ký tên với tư cách là những người ủng hộ, đồng hành với nạn nhân…”
– Hiện tại đã đạt được:196.574 chữ ký.
-Chúng ta còn cần thêm 3.426 chữ ký nữa.
Vì môi trường sống của Việt Nam, người dân Việt Nam chúng ta hãy làm những người ủng hộ, đồng hành với các nạn nhân, cùng nhau lên tiếng vào trang mạng ký tên:
https://thamhoaformosa.com/
“Một mình tôi chưa làm được,
Một mình bạn cũng chưa làm được,
NHƯNG CHÚNG TA THÌ CHẮC CHẮN LÀM ĐƯỢC!”
Nếu rừng có luật thì làm sao có chuyện “mạnh được yếu thua”
Dùng tay chân để giải quyết mâu thuẫn tưởng như chỉ có vào thời loài người vẫn còn sống ở trong hang động. Nhưng nó vẫn xảy ra thường ngày ở VN
Lũ này ăn đòn vây là nhẹ rồi…
Con thú cũng phải tôn m là sư tổ đấy
Sân sau à.
Những hình ảnh này nói lên nhân quyền bình đảng và tự do ở Việt nam….cộng Hoà xã hội chủ nghĩa độc lập tự do hạnh phúc nghe mà phát bịnh
Mặt mo
CS da thanh cong trong viec Tung Buoc bien nguoi dan trong xa hoi VN tro thanh Nhung Robot VO CAM voi xung quanh , chi ich ky nghi den loi ich cua Ban Than va Gia Dinh … ( buon cho dat nuoc toi va the he toi )
Ăn thua gì với Police Mỹ….bắn chết ngay….khỏi xét xử , cậu bé gốc Việt….mà bọn chó 3 que…ko dám ho he lên tiếng !
Thì cs Mỹ bao che lẫn nhau nên mới thoát tội , lám như người ta không lên án mà trân trọng hành động đó vậy , thấy không khác mẹ gì Việt Nam mình , … Người dân vẫn lên án bắn người vô cớ nhé !
Dmcs
cứ dân đánh lại kêu công an. vn 90tr công an hả?
Cai nay goi la nem da dau tay
Dlv thú 3 cẳng tháng 3 củ ẳng cho đủ. 😀
Oh bi danh ah.jo moi biet c.an no deu ah
con do tay sai cong an
Sao mày ko vô cảm cho bớt nhiều chuyện lại thành tâm hồ
Đâm chết vài thằng cảnh cáo lại
TÂM SỰ THẬT LÒNG CÙNG CÁC VỊ CHỐNG CỘNG.
Thưa các vị: Phàm ở đời ai cũng có những lý tưởng, chính kiến và suy nghĩ riêng của mình. Nói vậy có nghĩa các vị chống Cộng hay muốn thay đổi chế độ hiện nay ở Việt Nam thì các vị cứ làm, chẳng ai ép các vị không được làm cả.
Tuy nhiên tôi thấy rằng. Muốn làm việc lớn như vậy thì các vị nên chịu khó đầu tư về mặt nhân cách, tri thức, trí tuệ, bản lĩnh và lòng bao dung của mình đã. Bởi vì muốn có thiên hạ thì bản thân các vị phải là những người hơn thiên hạ cái đã, bởi có câu ” Làm tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng dại” cơ mà.
Tôi chưa thấy một người nào làm chính trị mà tuyển chọn một đội quân dưới trướng hành xử du côn, vô văn hóa, vô giáo dục với những trò hèn hạ và bẩn thiu như: Chế ảnh xuyên tạc, bịa đặt, cãi cùn…. Nói câu trước thì mâu thuẫn câu sau đôm đốp
– Khi tôi đăng những hình ảnh về thành quả của đất nước tôi, quân đội tôi thì các vị kêu là “tự sướng”. Trong khi các vị đeo súng nhựa, duyệt binh với mấy cụ già, chụp ảnh chung với vài ông nghị sĩ tiểu bang thì post lên đầy hãnh diện và sung sướng thì nó là cái gì?
– Bản thân các vị chính là những kẻ thua trận phải đu càng bỏ chạy ra nơi xứ người thì các vị ra rả là ” rút lui chiến thuật” và ca ngợi nào là anh hùng, danh dự, trách nhiệm. Trong khi những người lính VN họ đánh đông dẹp bắc, chiến thắng mọi kẻ thù và bảo vệ cương thổ thì các vị kêu là họ hèn nhát, họ đần độn v.v…
– Các vị chỉ biết ngồi chế ảnh cái lá cờ vàng 3 sọc đỏ đã đi vào dĩ vãng để cắm lên TP Hồ Chí Minh thì hả hê sung sướng. Nhưng những hình ảnh của đất nước VN hiện nay thì các vị kêu là khoác lác v.v…
Nói thật nhé. Các vị muốn làm cách mạng, muốn về lãnh đạo cái đất nước này thì các vị cứ làm, cứ chống. Nhưng khuyên một điều rằng. Vĩ đại như Hồ Chí Minh khi thay đổi một chế độ đã thối nát rồi mà Bác phải xác định cỡ 30 năm mới thành công. Trong khi các vị chẳng có một cái gì trong tay ngoài cái còm piu tờ với mạng in tờ nét mà các vị cứ nói là chỉ 1-2 năm là thành công và đến này cỡ 20 lần cái 1-2 năm rồi mà chẳng thấy đâu.
Vậy ai còn tin các vị nữa?
Thưa các vị: Tôi thì chẳng thù oán gì các vị cả. Nếu các vị muốn thành công thì tôi chỉ cho vài cái gạch đầu dòng mà tham khảo:
1/ Phải biết tôn trọng đối thủ. Cái gì đối thủ giỏi hơn, tài hơn, kinh nghiệm hơn thì phải thừa nhận và học hỏi họ. Đừng cái gì cũng chửi họ ngu, họ đần, họ hèn mà thiên hạ họ cười vào mặt đấy
2/ Phải ăn nói, phát ngôn, tuyên truyền đúng sự thật, chính xác và trung thực. Chứ kiểu nói điêu cỡ chặt tay rồi mọc lại tay, tuyệt thực đến 90 ngày mà vẫn sống béo tốt v..v.. thì con nít cũng ko tin chứ đừng nói người lớn
3/ Phải có thủ lĩnh có tâm, có tầm, uyên bác, tài trí hơn người để thống nhất cỡ hơn 100 cái đảng phái, hội đoàn đại diện cho đâu chừng hơn 3 triệu người ở Mỹ+ Canada+Úc+Pháp+Đức rồi hãy tính tiếp
4/ Bỏ những hành động du côn, du đãng, vô học, vô văn hóa đi kẻo không người dân họ tưởng đây là đám du thủ du thực thì chẳng làm nên trò trống gì cả.
5/ Phải làm được cái gì đó cho những người Việt Nam ở hải ngoại đi đã. Phải có những thành quả nhất định được các nước, người dân họ ghi nhận thì họ mới tin. Chứ cái kiểu đến bản thân còn chưa lo được, thành quả thì chỉ là ăn trợ cấp của Mỹ hoặc ăn xin kiểu thùng quyên góp bố thí của vài mươi cái quán phở hay cửa hàng tạp hóa, vài tờ nhật trình thì mạt vận
6/ Nhân cách, đạo đức của bản thân phải trong sáng, đàng hoàng chứ đừng kiểu xểnh ra là thịt vợ người, vợ chiến hữu hay các cháu mới lớn còn non dạ thì chính chiến hữu trong nội bộ của các vị họ phỉ nhổ cho
7/ Không làm đc thì đừng có hứa lèo, đã hứa là phải làm bằng được. Đó mới được lòng thiên hạ. Đừng để cái kiểu nổ banh nhà lồng kiểu ” Cố vấn đặc biệt cao cấp của Tổng thống Mỹ. Nhà tiên tri, nhà hiền triết, Quốc trưởng quốc gia lâm thời chỉ có chừng hơn 10 mống” thì nhục lắm.
Cơ bản là vậy đi. Có thể sự thật mất lòng nhưng đó là lời khuyên chân thành đến các vị đấy.
Còn nếu lượng sức không làm nổi thì nên cộng tác cùng đất nước để phát triển thì các vị cũng thơm lây, cũng hưởng thụ sự an lạc của Tổ quốc và con cháu sẽ cảm ơn các vị khi ranh giới hận thù đã không còn nữa.
Còn nếu các vị vẫn như cũ chấp mê bất ngộ thì mời các vị cứ tiếp tục, nhưng có chống thì dùng não một tí, chứ não để trang trí thì phí lắm 🙂
Trân trọng kính chào và kính chúc các vị thành công.
Thân và kính