Khu phức hợp mua sắm khổng lồ Starfield COEX Mall tại Seoul vừa khánh thành thư viện công cộng Starfield rộng 2.800 ㎡ với ba kệ cao 13 m chứa khoảng 50.000 quyển sách và tạp chí, trong đó có những ấn bản mới nhất và tạp chí quốc tế.
Thiết kế thư viện dĩ nhiên có chỗ cho người đọc miễn phí. Hàng tháng, không gian tri thức Starfield còn tổ chức các hoạt động văn hóa và trình diễn nghệ thuật. Chủ đề văn hóa hàng ngày cũng thường xuyên thay đổi, có ngày thi ca, có ngày thì nghệ thuật, có ngày dành cho thiếu nhi. Diễn giả có khi là thi sĩ, nghệ sĩ dương cầm, có lúc là chuyên gia du lịch hoặc nhà bình luận thời sự… Người ta đã chi 6 tỷ won (5,3 triệu USD) để tạo ra không gian văn hóa bên trong khu phức hợp mua sắm-giải trí này; và riêng thư viện cần 500 triệu won/năm cho việc bảo quản…
Mô hình phục vụ cộng đồng kiểu Starfield là xu hướng phổ biến từ hơn 10 năm nay, trong khuôn khổ khái niệm “trách nhiệm cộng đồng trong kinh doanh”. Khắp thế giới, nhiều doanh nghiệp đang thể hiện tư duy kinh doanh trong đó trách nhiệm xã hội được xem là sự đầu tư không thể tách rời yếu tố lợi nhuận. Nó được nâng lên vị trí đáng kể trong chiến lược công ty. Nó nằm trong chiến lược xây dựng thương hiệu, hiện diện trong chiến lược mở rộng thị trường, có mặt trong chiến lược cạnh tranh…
Trách nhiệm cộng đồng đối với hoạt động kinh doanh thậm chí được nâng lên tầm nhận thức ở góc độ giáo dục. Đại học Columbia đã cải tổ hệ thống giảng dạy bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh (MBA) với nội dung nhắm vào khái niệm trách nhiệm xã hội doanh nghiệp (corporate social responsibility – CSR).
Các chương trình CSR tương tự cũng xuất hiện tại nhiều đại học khắp Mỹ. Cuối năm 2008, Quốc hội Đan Mạch đã yêu cầu 1.000 công ty lớn nhất nước họ cũng như giới đầu tư và công ty nhà nước phải đưa CSR vào báo cáo thường niên, gồm chính sách công ty như thế nào về CSR cũng như họ đạt được thành tích gì liên quan CSR lẫn SRI (socially responsible investments – đầu tư trách nhiệm xã hội)…
Nói chung, yếu tố “dịch vụ đạo đức” (miễn phí) được cung cấp kèm theo dịch vụ bán hàng đã và tiếp tục là nhận thức lẫn hành động của giới kinh doanh thế giới. Điều đáng tiếc là hầu hết công ty áp dụng chính sách trách nhiệm cộng đồng thường nằm tại những quốc gia có chính sách trách nhiệm cộng đồng như một phần không thể tách rời của kế hoạch phát triển vĩ mô quốc gia.
Phát triển trách nhiệm cộng đồng là một phần của tiến trình không ngưng nghỉ trong việc xây dựng con người và xây dựng xã hội. Người ta xây tương lai bằng cách lập ra nhiều thư viện. Người ta gìn giữ nền móng quá khứ bằng cách lập viện bảo tàng chứ không phải tượng đài.
Chỉ những chính phủ rất tồi mới không đầu tư cho thế hệ sau bằng việc gìn giữ tài nguyên và bảo vệ môi trường như một thể hiện của trách nhiệm vì cộng đồng cho tương lai ngày sau.
Thật khó có thể đòi hỏi một công ty áp dụng chính sách trách nhiệm cộng đồng trong kinh doanh nếu chính quyền là những kẻ vô trách nhiệm.
Khó có thể đòi hỏi người dân ý thức hơn trong trách nhiệm cộng đồng nếu chính quyền là những kẻ ích kỷ và chỉ biết trục lợi từ cộng đồng và bòn rút người dân bằng đủ mánh khóe.
Thật khó có thể hướng đến một giấc mơ văn minh hoặc một tham vọng Dubai hay Paris nếu chính quyền đến giờ vẫn còn chưa biết trách nhiệm nhà nước đối với cộng đồng là gì, và cũng lờ mờ giữa việc xây dựng cao ốc với xây dựng văn hóa.
Chẳng quốc gia nào có thể lột xác để trở nên giàu có và sang trọng khi chính quyền vẫn tự cho thấy họ còn là những kẻ lấm lem chân bùn và mỗi lúc mỗi cách xa với phần còn lại của thế giới văn minh.
Cần một việt nam sạch hơn
Chúng tôi cần sạch hơn nữa. Vứt cả lũ ăn tàn phá hoại đang ăn tiền thuế của dân vô thùng rác luôn cho tiện.
@Hải Chó Đẻ Hồ, con xạo lồn hơn cả thằng chó đẻ hồ.
Cái não đúng là không thay đổi được. Bỏ vào giỏ rác phải là cái bọn TQ, CS thì mới sạch được, thể chế VNCH đã mất rồi. Làm gì mà cả Đ và NN phải sợ ghê thế. Phải chăng là giả dối sợ sự thật. Cái phải chống hiện tại là CS và TQ ko phải chống VNCH. VNCH còn đâu mà phải chống.
THÔNG NÃO CHO BỌN “RẬN CHỦ” CUỒNG MỸ
Cứ lên mạng là lại thấy một số thành phần “rận chủ” suốt ngày ca tụng, tung hô “mẹ Mỹ” và mơ ước một ngày được rời bỏ quê hương để sang cái chỗ mà chúng luôn cho là thiên đường Mỹ sinh sống mà thấy vừa giận, vừa thương cho sự ngu nguội “ếch ngồi đáy giếng” của chúng. Những kẻ vẫn đang may mắn được sống ở Việt Nam chắc chưa nhận ra cái giấc mơ Mỹ nó viển vông như thế nào cho tới khi sang đó làm cu li, sống chui rúc trong các khu ổ chuột chắc mới vỡ mộng.
Nước Mỹ sẽ không bao giờ có chỗ và coi những kẻ chả có “cái mẹ gì” trong túi và trong đầu như lũ “rận” nên sẽ chẳng bao giờ có chuyện chúng sẽ được đối xử một cách tử tế như những người có tiền bên ấy đâu mà ngồi đó mơ mộng về cuộc sống xa hoa, sung sướng ở một nước Mỹ trong mơ. Nước Mỹ sẽ chỉ quan tâm đến lợi ích của giới tư sản hay rõ hơn là những người có kinh tế còn với những người không có gì trong tay thì một là cố mà vươn lên bằng cách bất cứ giá nào hay là chấp nhận sống trong những khu ổ chuột suôt đời. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện bình đẳng giữa tất cả người dân ở nước Mỹ vì bản chất chế độ đó đang bảo vệ lợi ích cho số ít tư sản chứ không phải toàn bộ người dân Mỹ. Vấn đề bình đẳng luôn luôn “nóng” ở nước Mỹ và những cuộc biểu tình đòi quyền lợi của người dân Mỹ sẽ chẳng bao giờ có hồi kết.
“Lũ rận” lúc nào cũng bô bô cái miệng chửi rủa chính đất nước đang nuôi sống chúng và ca tụng mẹ Mỹ mà không hề nhận ra chính đất nước mà chúng ngày ngày bôi xấu đã phải bỏ ra bao nhiêu xương máu của các thế hệ đi trước mới giành lại được độc lập từ tay những kẻ mà các nhà yêu nước rởm đang tung hô, ca tụng. Ở Việt Nam thì chỉ cần công an hay cán bộ có một chút gì đó động đến lông chân của một ai đó kể cả đó là những người vi phạm pháp luật đều được bị gọi là công an đàn áp dân, công an đánh dân… Nhưng với những hành động như vậy thì bên cái thiên đường Mỹ khả năng cao là chúng sẽ ngay lập tức được ăn đạn.
Cái giấc mơ thiên đường Mỹ của “lũ rận” sở dĩ lại đẹp đến vậy là vì chúng hàng ngày đang được nuôi dưỡng bởi “mẹ Mỹ” để phá hoại đất nước ta với công việc nhàn hạ chỉ đơn giản là lên mạng gõ bàn phím để chửi rủa dân tộc và nhận tiền nên lũ rận luôn ảo tưởng rằng ắt hẳn sang đó sống sẽ sung sướng lắm. Nhưng ngay khi hết giá trị lợi dụng lũ rận sẽ bị quẳng như những thứ rác rưởi ngay tức khắc. Đến khi đó có hối hận cũng không kịp và cũng chẳng còn đường cho chúng trở về nữa, không những cái giấc mơ Mỹ tan biến mà cuộc đời của chúng cũng chẳng khác gì những thứ bỏ đi.
Nguồn: Kênh VN
Thực sự bài viết rất hay, cảm ơn tác giả