Gs Phạm Minh Hoàng bị hủy quốc tịch Việt Nam

Phạm Minh Hoàng - Lê Văn Sơn FB

- Quảng Cáo -

Giáo sư, cựu tù nhân lương tâm Phạm Minh Hoàng bị nhà cầm quyền tước quốc tịch Việt Nam. Sau đây là Tâm Thư của Giáo sư Phạm Minh Hoàng.

TÂM THƯ,

Kính gởi cộng đồng Facebook,
cùng các bạn bè, thân hữu xa gần,

- Quảng Cáo -

Ngày 1/6/2017 vừa qua, Tổng Lãnh Sự (TLS) Pháp tại Sàigòn đã mời tôi lên để thông báo một tin “rất xấu”: nhà nước Việt Nam ngày 17/5 đã ký quyết định hủy bỏ quốc tịch Việt Nam của tôi, và điều này đưa đến việc trục xuất tôi về Pháp (tôi có song tịch Pháp Việt).

Khi tôi đặt bút xuống viết những dòng này, tôi có cảm tưởng như còn đang say rượu. Vợ và con tôi nghe tin này khóc ngất. Anh tôi (thương phế binh VNCH tật nguyền gần 100%) cũng bàng hoàng. Hoàn cảnh gia đình không cho phép vợ tôi đi cùng, vì còn phải chăm sóc mẹ già cũng như lo cho ông anh tật nguyền, điều này có nghĩa gia đình chúng tôi sẽ phải ly tán.

Tháng 11/1973…
nhưng tôi còn nhớ như ngày hôm qua, tôi cất bước sang Paris du học. Khi máy bay đang lượn trên bầu trời Sàigòn, tôi nhìn qua cửa sổ và tự nhủ sẽ trở về để xây dựng quê hương đang điêu tàn vì chiến tranh. Hai năm sau, mọi suy tính của tôi sụp đổ và tôi bắt buộc phải bước vào một cuộc đời mới, nơi một phương trời mới với những suy nghĩ mới, tuy nhiên trong lòng tôi vẫn canh cánh hướng về quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn của mình.

Sau một thời gian sinh sống và làm việc, tư tưởng trở về Việt Nam lại nhem nhúm trở lại và tôi đã cắp sách đến trường để trang bị cho mình những kiến thức ích lợi cho công việc ở Việt Nam. Trở về nước năm 2000, tôi trầy trật mới tìm được một công việc thích hợp trong Đại học Bách Khoa SG với đồng lương ít ỏi. Trong suốt 10 năm giảng dạy, tôi vẫn tự nhủ mình không phải là một người thầy giỏi, tôi chỉ được mỗi cái chăm chỉ và tận tâm. Tôi tự hài lòng với bản thân vì đã đem hết sinh lực và tâm trí của mình để truyền đạt kiến thức đến cho giới trẻ. Khi tôi bị bắt vào năm 2010 vì đã lên tiếng về tình hình đất nước, tôi đang dạy cùng lúc 5 môn toán khác nhau và đó là lúc khả năng và óc sáng tạo của tôi đang ở mức sung mãn vượt bực.

Nhờ sự can thiệp của chính phủ Pháp và sự lên tiếng của các tổ chức nhân quyền cũng như sự đấu tranh của nhiều người trong, ngoài nước, án của tôi tương đối nhẹ, chỉ 17 tháng tù giam và 3 năm quản chế. Có điều sau đó thì hoài bão đi dạy của tôi cũng sụp đổ. Thỉnh thoảng tôi tính mở lớp Pháp văn nhưng họ vẫn rầy rà đủ thứ. Thậm chí vào năm 2016, khi cùng các bạn trẻ chia sẻ và trao đổi các kiến thức về quyền con người, về pháp luật Việt Nam, về kỹ năng sống cũng bị công an giải tán một cách thô bạo, máy móc bị tịch thu. Cho đến ngày hôm nay những khiếu kiện của tôi vẫn bay vào hư vô.

Cho dù khó khăn và đe dọa đủ điều, tôi vẫn cố gắng duy trì những phản ứng và những đóng góp của mình về các vấn đề của đất nước. Những bài viết của tôi mang tính phê bình nhưng bao giờ cũng chừng mực, ôn hòa và không thể kết luận là nguy hại đến an ninh quốc gia. Tuy nhiên, dưới mắt nhà cầm quyền cộng sản, chừng ấy là chưa đủ. Qua các kênh thông tin, tôi biết tôi vẫn là một cái gì đó tiềm tàng đe dọa đến họ, và mặc dù đã duy trì phản ứng của mình một cách rất chừng mực và thận trọng, họ cũng không yên lòng, để sau cùng đi đến quyết định tước quốc tịch của tôi.

Việc tước quốc tịch đồng nghĩa với việc trục xuất, nghĩa là tôi không có quyền sống và chết trên quê hương của mình.

Tôi còn nhớ, khi tiếp xúc với TLS Pháp vào năm 2010-2011 khi còn ở trong tù, tôi có minh định rằng tôi chọn ở tù hơn bị trục xuất. Ngài TLS lúc ấy đã ghi nhận và nhắc đi nhắc lại nguyện vọng của tôi và hứa sẽ giúp tôi toại nguyện.

Ngày hôm nay tình hình có vẻ đã thay đổi. Việc bỏ tù một công dân Pháp có lẽ sẽ phức tạp cho cả hai chính phủ và cuối cùng họ đã chọn một giải pháp đỡ phiền phức nhất nhưng cũng vô nhân đạo nhất, vì hơn ai hết, họ biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi đơn chiếc như thế nào.

Ngày xưa, khi bị tù, tôi nghĩ đó sẽ là những chuỗi ngày đau khổ nhất của một con người, nhưng bây giờ tôi thấy còn một thứ kinh khủng hơn, đó là không được sống trên quê hương của mình.

Ngay trong lúc này, tôi chưa nhận được bất cứ văn bản nào về vụ tước quốc tịch, nên chỉ biết gởi đến bà con thân thương những dòng tâm sự này và mong được sự cảm thông và hậu thuẫn của mọi người bằng cách chia sẻ rộng rãi bức Tâm Thư này đến cho bạn bè. Gia đình chúng tôi cũng đã liên hệ với luật sư để tìm hiểu thêm và tôi được biết hành vi tước quốc tịch tôi là sai pháp luật Việt Nam (xin xem tài liệu dưới đây).

Cuối thư, tôi xin chép lại đây một câu nói của một người đấu tranh đã bị trục xuất: “Người ta có thể đưa tôi ra khỏi Việt Nam, nhưng không ai có thể đưa Việt Nam ra khỏi tôi.”

Phạm Minh Hoàng – Lê Văn Sơn FB

- Quảng Cáo -

25 CÁC GÓP Ý

  1. Những kẻ nắm quyền sinh sát ở Việt Nam từ hơn 7 thập niên qua nhìn Bắc Hàn mà ganh tị, thèm thuồng vô cùng. Dân Bắc Hàn hoặc là đã chết cả vì dám có chỉ dấu chống lại độc tài cộng sản, hoặc là cúi đầu sống qua ngày vì quá khiếp sợ bạo lực họ Kim, hoặc phải tìm cách bỏ trốn ra khỏi nước – không kể những người đã bị điều kiện hóa, nhồi nát bét sọ rồi.

    Họ mong tất cả những ai có lương tâm, có tâm huyết và vượt qua được sự sợ hãi đi khỏi Việt Nam để họ dễ bề cai trị như 3 đời họ Kim ở Bắc Hàn.

    Thế nên anh Phạm Minh Hoàng không phải là trường hợp duy nhất mà họ muốn trục xuất. Họ luôn tìm cách và khi tìm được thì họ cố thực hiện thôi.
    Chúc anh Hoàng thành công trong việc hóa giải được cái đòn dưới thắt lưng này – nhờ sự hỗ trợ của mọi người, nhất là giới luật sư.

    Xin chia xẻ nỗi lo buồn của anh Hoàng, chị Lê Thị Kiều Oanh và cháu.

  2. “Nếu cột đèn có chân, nó sẽ đi khỏi Việt Nam” là câu nói dân gian từ 42 năm nay. Mấy năm gần đây, rất nhiều người đã tìm mọi cách và sẵn sàng trả giá thật đắt, kể cả bằng mạng sống để ra nước ngoài sinh sống vì rất nhiều lý do: tự do, môi trường sạch, thực phẩm sạch, có điều kiện học hỏi, tiến thân, con cháu có tương lai tươi sáng, …

    Nhưng giáo sư Phạm Minh Hoàng thì lại muốn ở lại Việt Nam. Tại sao thế? Muốn biết, bạn hãy đọc lá Tâm Thư của Gs Phạm Minh Hoàng thì sẽ rõ.

    • Cút mẹ đi, đi thì đừng dùng tiếng Việt nữa! người xưa đã nói không có cái nhục nào bằng nhục chết tha hương, chết nơi đất khách quê người! Loại mày có biết gì là quê hương, gì là dân tộc đâu!

    • Tâm Lê Bạn không thấy, không biết gì về việc lãnh đạo đảng + con ông cháu cha đã mua nhà, mua đấy đầy rẫy ở Mỹ, Canada, Úc .. hả? Đừng vờ ngây thơ! cộng sản còn chạy khỏi Việt Nam kia kìa!

  3. Ông GS Phạm Minh Hoàng ơi ! Ông còn luyến tiếc nhà tù lớn quá thì tôi chúc ông được toại nguyện ý muốn !
    Vì ông rất “chừng mực ” nên ông sẽ được “chừng mực ” !

    • Chống lại độc tài,độc đảng,đòi hỏi dân chủ như gs Hoàng mới chính thực là người yêu nước.Chấm dứt cáo buộc ” yêu nước là yêu CNXH” xưa lắm rồi.Ai không ” đang theo đỉ” là chống phá đất nước sao? Trẻ con của thế kỹ 21 cũng không nghĩ như vậy, thức tĩnh đi bạn ạ

    • Bạn thấy đất nước bây giờ đổi mới thế nào? So với thời mới chiến tranh? Thay đổi chế độ liệu có tốt hơn bây giờ ko? Hay chiến tranh,nội chiến triền miên..người khổ chỉ là nd thui.dù đảng cs còn khuyết điểm nhưng nó sẽ tự hoàn thiện mình thui

  4. Chia sè cùg gsư Hoàng
    ..đầt nườc. VN.hiền tai thì kô fải bàn..
    Cai bầy đàn đò thì toàn thê Giơi đêu khiềp ..
    Thầy kô fai .bân tâm..cai Qtit đo cò fải thay thề dòng màu viêt trong người thầy đâu???
    Thầy ơi!! C. L .M. V..ngồi trên đầu dân viêt mà..
    Đôg bao.se chao đon thây về vơi cờ hoa dân VIÊT..
    Chuc sưc khoe GĐ..

  5. Thế đấy ? Nên đừng Ai lý sự bảo là CS thu hút nhân tài nhé ! Nó chỉ cần bấy đồng chính kiến , tư duy đối lập là nó coi như cÁi gai ngay . 2 quốc tịch và thay vì nó mời gọi , cảm hoá thì nó “tước” quyền công dân ! Vâng đỉnh cao của sự lộng hành ! Đảng Phong kiến Cộng Sản tài ba quá !

  6. Hơn 93 triệu dân Việt Nam ,không có một ai bị tước quốc tịch ,duy nhất chỉ có tênPhạm Minh Hoàng bị hủy quốc tịch !vậy chắc chắn tên PMH là một loại VIRUS cực độc ,Nhà Nước loại hắn ra khỏi cộng đồng là hoàn toàn chính xác

  7. Giáo sư, cựu tù nhân lương tâm Phạm Minh Hoàng bị nhà cầm quyền CSVN, tước quốc tịch Việt Nam. Sau đây là Tâm Thư của Giáo sư Phạm Minh Hoàng.
    Xem nội dung bên trên..,…..
    …….
    Cuối thư ông đã nói: “Người ta có thể đưa tôi ra khỏi Việt Nam, nhưng không ai có thể đưa Việt Nam ra khỏi tôi.” Thật khí khái với lời tâm huyết đáng ngưỡng mộ và trân quý.

Chúng Tôi Mong Có Góp Ý Kiến Thêm Từ Quý Vị

Please enter your comment!
Please enter your name here