129 Bài thơ dự thi số 129 – Tựa: BIỂN GỌI
Tên tác giả: Thành Minh Phan
Biển gọi
Tôi nghe tiếng gọi mình từ biển cả
Từ bốn nghìn năm cha trước con sau
Từ chiếc thuyền nan tới con tôm con cá
Từ thanh xuân tới lúc bạc đầu
Người mở đất đã hoá thành sông núi
Biển hiền hoà thắm đỏ máu mồ hôi
Máu cha đổ hoá đảo chìm đảo nổi
Máu mẹ loang hoá thù hận ngút trời
Hạt cát vô ngôn còn nặng lòng sông núi
Một tấc đất cắt rời trăm triệu trái tim đau
Chẳng mãi nhịn nhường để xâm lăng lấn tới
Biển chẳng còn yên để an sống những con tàu
Tôi nghe tiếng gọi mình từ biển cả
Tiếng gọi buồn từ những mộ gió không nhang
Tiếng Hoàng Sa, Gạc Ma đói lả
Giặc xới cày lên thân thể Việt Nam
Giặc xới cày lên trăm triệu trái tim
Xới cày lên hồn cốt ông cha ta đó
Lý Sơn chưa lành vết thương “ lính lề thế ”
Đất nước chưa lành vết thương Hoàng Sa, Gạc Ma
Tôi nghe tiếng gọi mình từ những đảo xa
Nơi giặc cướp vẫn rập rình xâm lược
Bừng dậy nỗi đau nghìn năm Bắc thuộc
Máu giống nòi lại sôi sục trong ta
Xương có phơi thì cũng phơi trên đất quê nhà
Máu có đổ thì cũng đổ trên biển Tổ quốc
Máu càng đổ lòng ta càng bất khuất
Khắp biển Đông sẽ hoá Bạch Đằng
Thành Minh Phan