113 Bài thơ dự thi số 113 – Tựa: NỖI LÒNG ĐẤT MẸ VIỆT NAM
Tên tác giả: Tiểu Khê
Nỗi lòng đất mẹ Việt nam
Tổ quốc tôi, bốn ngàn năm lịch sử.
Thăm thẳm vọng về tiếng nấc mẹ quê hương.
Khi đâu đó vẫn còn tanh mùi máu.
Và đảo xa cứ lặng lẽ mất dần.
Nhưng ai đó, ngày ngày cao giọng hát.
Niềm tự hào với truyền thống vẻ vang.
Bay lên mãi, bay cao cùng thời đại.
Rực rỡ Hồ Chí Minh, Rực rỡ những trang vàng.
Mà tự hào gì? Khi buộc phải lãng quên.
Những trang sử bi hùng đẫm máu.
Quên mất kẻ nào!.
Hý hửng trước nỗi đau chốn đảo xa yêu dấu!
Nơi một nửa quê hương đơn độc trước kẻ thù.
Đứa nào bắt các anh làm bia sống trong tức tưởi căm hờn
Colin, Gạc ma.
Những ngày ấy nơi Trường sa uất nghẹn.
Đứa nào?!
Nhẫn nhục cúi đầu
Mà bắt tay với kẻ xâm lăng.
Gác quá khứ để cùng nhau phát triển
Dù máu của hơn bốn vạn chiến sỹ đồng bào còn thắm sắc biên cương.
Yêu hoà bình vốn dĩ lẽ thường.
Thôi! Quá khứ cũng đành thể tất.
Nhưng hỡi ôi!
Cái thứ bạn bè!
Với mười sáu chữ vàng và bốn tốt.
Không từ bỏ dã tâm thôn tính nước Nam.
Cũng bởi vì lắm kẻ huyênh hoang.
Đã ngu dốt lại cho rằng mình đỉnh cao, sáng suốt.
Xảo trá tiểu nhân nên thế giới văn minh mất dần thân thiện.
Lúc khốn cùng không biết tựa vào ai.
Ngưu lại tầm ngưu, mã tầm mã mất rồi.
Đành núp bóng tên láng giềng khốn nạn.
Đất nước gian nan, sức dân có hạn.
Lại trải qua bao năm tháng chiến tranh.
Nước mắt, mồ hôi dân Việt đổ quanh năm.
Làm sao đủ cho những kẻ ngồi trên phè phỡn.
Khát quyền lợi xênh xang, chúng vờn thù làm bạn.
Dẫu bán giang san chúng chẳng ngại ngần.
Dưới mắt gã bành trướng khổng lồ, chúng nhún mình làm những đứa trẻ con.
Được cho kẹo trở nên ngoan, dễ bảo.
Và chúng đã rất vui mừng, hữu hảo.
Với những gì đàn anh đã chỉ việc cầm tay.
Như những gì chúng ta thấy hôm nay.
Một đất nước tiêu điều và xơ xác.
Còn đâu nữa hỡi rừng vàng biển bạc.
Tận thu cùng kiệt mất rồi.
Và đi vào trong túi những ai!.
Đã bao lần chứng kiến những đê tiện quái thai.
Của những dự án, những hàng hoá mang tên loài bành trướng.
Chúng vẫn cắm cúi đi đêm, chỉ thoả mãn những gì chúng muốn.
Mặc cho dân trĩu nặng nợ nần chồng chất trên vai.
Bao nhiêu sự cố tày trời mà chúng cố tình lấp liếm, phủi tay
Để đất nước càng ngày càng thêm khốn đốn.
Môi trường bừa bộn.
Ô nhiễm tăng cao.
Thời đại Hồ Chí Minh rực rỡ là như thế này sao?.
Khi bệnh viện công, tư đều chật ních.
Khi lớp lớp thanh niên phải khăn gói tha phương cầu thực.
Và sản sinh thêm hàng ngũ dân oan.
Ngoài biển khơi bóng lũ giặc ngập tràn.
Nơi đất liền chúng lại được tiếp tay đêm ngày tung phá.
Nhân dân uất ức xuống đường,
Mà không ít người trong số họ ngậm ngùi trả giá.
Bởi những kẻ ăn cơm dân mà hành hạ dân mình.
Chúng đã rất thành công.
Khi mấy chục năm trường.
Gieo sợ hãi, triệt đấu tranh! Người dân chỉ biết cúi đầu cam phận.
Mất độc lập tư duy, thành ích kỷ ươn hèn vô cảm.
Để không chỉ kẻ thù phá hoại, mà chính dân mình cũng xô đẩy lẫn nhau.
Tổ quốc đớn đau.
Đất mẹ muộn phiền.
Dân tộc bốn ngàn năm mà không sao lớn được!.
Tủi hổ, bạn bè khinh miệt,
Nhục thay, thế giới chê bai.
Gây nên thảm cảnh này là tội lỗi của ai!
Đã đến lúc không thể nào nhẫn nhịn.
Hỡi toàn thể nhân dân hãy:
Vùng lên!
Quyết chiến!
Đập tan lũ cường quyền mãi quốc cầu vinh!
Giành lại những gì tổ tiên đã gìn giữ cho mình.
Cho nước Việt vươn lên cùng thời đại.
Xứng đáng với truyền thống cha ông truyền lại.
Hẹn một ngày vui khúc khải hoàn ca.
Tiểu Khê