Tại sao một chế độ cầm quyền lại ra sức ngăn cản nhân dân tưởng nhớ các vị anh hùng đã ngã xuống bảo vệ tổ quốc? Đó là những câu hỏi đầy phẫn uất của nhiều bạn trẻ dõi theo và chứng kiến ngày 17.2.2017. Từ Hà Nội đến Sài Gòn, hoặc bất cứ nơi đâu người dân tưởng niệm liệt sĩ và đồng bào đã bị thảm sát trong cuộc chiến biên giới phía Bắc với Trung Cộng năm 1979 đều bị nhà cầm quyền cộng sản ra tay phá hoại, đàn áp, bắt bớ, đánh đập.
Bi phẫn và đau xót cho một chế độ hết sức khốn nạn, phản phúc. Họ phản phúc chính những người đã hi sinh xương máu để bảo vệ tổ quốc, thậm chí là bảo vệ chế độ của họ.
Sự xuất hiện của một người thương binh ngồi xe lăn từng chiến đấu trong cuộc chiến chống quân Trung Cộng xâm lược năm 1979 trong buổi lễ tưởng niệm tại tượng đài Lý Thái Tổ, Hà Nội khiến cho cộng đồng hết sức xúc động. Ông đã nói: “Chúng ta ngày xưa đã đổ máu rồi, bây giờ chúng ta phải bảo vệ đất nước này, không để chúng nó [cộng sản] bán hết đất nước này cho bọn Tàu giặc.”
“Mọi người nhân dân phải giữ đất nước này, không để bọn cộng sản bán nước Việt Nam này nữa. Thằng Trung Quốc, tôi vẫn đi đánh chúng”.
Vì sao một thương binh lại mạnh mẽ lên tiếng tố cáo cộng sản bán nước, phản phúc như vậy. Quả thật, thân xác đồng đội của họ đã để lại chiến trường, một phần thân thể của họ đã vùi sâu cùng với đất nước và thời gian. Để làm gì? Để bảo vệ tổ quốc Việt Nam trước giặc Tàu tàn ác, thâm hiểm. Thế mà đến bây giờ thì sao? Họ được nhận lại gì với sự hi sinh đã cống hiến tuổi thời son trẻ cho đất nước?
Những người còn sống mà không được tôn trọng, tri ân thì nói gì những người đã chết.
Thực tại xã hội đã lên tiếng nhiều trường hợp thương binh, thân nhân của họ hay những liệt sĩ cố tình bị lãng quên, thậm chí bị trù dập, cướp đất, tài sản nhà cửa.
Năm 2012, hơn 40 thương binh đã lặn lội ra Hà nội. Lúc 9 giờ 20 phút ngày 10/10/2012, các bác thương binh đã đến cơ quan thanh tra chính phủ ở đường Trần Thái Tông Hà nội để nộp đơn kêu cứu. Sự việc khiếu kiện liên quan đến vấn đề thu hồi đất của Xí nghiệp thương binh 27/7 Thạch Hà bắt đầu kể từ năm 2009, trong đó các thương binh đòi hỏi quyền sử dụng 1000 m2 đất đã được UBND huyện giao cho xí nghiệp vào thập niên 90.
Tuy nhiên, ông Nguyễn Đình Ân, Giám đốc Xí nghiệp thương binh 27/7 Thạch Hà, Hà Tĩnh, tỏ ra rất bức xúc nói: “Bây giờ bị nó lừa rồi. Nó lừa thương binh bọn anh đó mà. Nó chỉ bẫy bọn anh ra nhưng nó không chịu gặp và nó trốn ra luôn. Trưa hôm nay bọn anh làm việc với Thanh tra chính phủ và nó chỉ lập một văn bản để báo cáo Thủ tướng chính phủ thôi chứ chả được cái gì cả”.
Đó chỉ là một sự việc cụ thể mà một tập thể thương binh Hà Tĩnh đã bị phản phúc mà thôi. Còn biết bao vụ khác vẫn hàng ngày đang xảy ra mà nạn nhân trực tiếp là thương binh nói riêng và nhân dân Việt Nam nói chung đang phải gánh chịu bởi sự chà đạp, phản phúc của thể chế này.
Đất nước này, dân tộc này là của dân tộc, của nhân dân Việt Nam dựng xây và hun đắp qua bao thế hệ bằng xương máu, nước mắt qua những trang sử bi hùng. Cớ sao cộng sản lại ngăn cản người dân tưởng niệm tiền nhân đã ngã xuống cho đất nước trường tồn trước Trung Cộng?
Cộng sản Hà Nội tuyên truyền rằng Việt Nam và Trung Quốc có mối quan hệ khăng khít, chặt chẽ với cái gọi là “Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”. Trái ngược với những lời lẽ hoa mỹ đó, Trung Cộng ngày đêm thực hiện một cách triệt để dã tâm thôn tính Việt Nam một cách bền vững, toàn diện, lâu dài.
Với tiền nhân và nhân dân Việt Nam luôn có một tâm thức yêu nước nồng nàn, coi giặc phương Bắc là kẻ thù truyền kiếp. Nhân dân Việt Nam sẽ đi hết con đường Việt Nam và chiến đấu đến giọt máu cuối cùng để bảo vệ đất nước trước giặc Trung Quốc và tay sai bè lũ nào tiếp tay cho Trung Cộng.
Tri ân, tưởng nhớ các anh hùng bảo vệ Tổ Quốc Việt Nam trước giặc Trung Cộng là cách mà chúng tôi chọn để tỏ cho chế độ này biết rằng nhân dân không hèn, không khiếp nhược dù Việt Nam nhỏ và yếu hơn giặc. Nhà cầm quyền nếu vẫn còn dựa vào sự ổn định cho Đảng với một nhúm người hèn mạt thì hãy bước ra khỏi những cơ quan đại diện cho chúng tôi, chúng tôi không cần những cái đầu được định hướng bằng nhân dân tệ và những bộ xương quen cúi gập khi tới Bắc Kinh.
17.02.2017
Paulus Lê Sơn – CTM Media
Leave a Comment