Aung San Suu Kyi, người đàn bà nhân hậu, đẹp một cách lạ kỳ với sức cuốn hút tôi nghĩ là hiếm có ở một người phụ nữ. Bởi thế, Bà đã dẫn dắt được những người dân mong muốn và đấu tranh cho tự do ở phần còn lại của đất nước Myanmar, vốn nghèo khó và lạc hậu, dành được dân chủ từ tay một nhà chính trị duy trì nền độc tài bằng quân đội, là ông Thein Sein.
Đừng bao giờ chờ đợi họ, một chính quyền được uỷ nhiệm mà tồn tại và được nuôi dưỡng bằng những đồng tiền thuế của dân, tự nó tốt lên, mà hãy bắt họ phải tuân thủ bằng những đạo luật văn minh và khoa học, và không được làm điều xấu hoặc cho phép ai làm điều tương tự để xâm hại tới người khác.
– LS Lê Luân
Ngoài những người đàn bà được sinh ra và lớn lên, trưởng thành trong một đất nước sẵn có tự do, dân chủ và nhân quyền, như bà Angela Merkel (Đức), bà Margaret Thatcher (Anh), Hillary Clinton (Hoa Kỳ), thì đây là người đàn bà mà tôi nể phục thực sự, cả về trí tuệ, cách hành động, tình yêu thương và sự can trường một cách bền bỉ đối với đất nước mình.
Bà ấy đã phải đánh đổi 20 năm ngục tù để có được ngày hôm nay, đứng đầu đảng liên minh dân chủ, đối lập với đảng của ông Thein Sein.
Có lẽ, những họng súng kia cũng sẽ phải chùn xuống khi chĩa vào gương mặt và ánh mắt của Bà. Có lẽ, sau họng súng của những quân nhân vẫn là cái đầu của những lương tri còn tồn tại.
Và cuối cùng, nó đã được giải quyết bằng hoà bình, bằng một cuộc cách mạng mà người ta gọi là “cách mạng nhung” để chia sẻ quyền lực và cũng là trách nhiệm để đưa đất nước đi lên bằng tri thức trong thời đại văn minh này. Vì lẽ, đất nước là của nhân dân, không và hoàn toàn không phải của riêng hay thuộc về một nhóm người hoặc đảng phái nào mà có thể tự cho mình quyền bính vô hạn định để lãnh đạo toàn diện đất nước và xã hội.
Người đàn bà đẹp, từ trí tuệ, tình yêu đến hành động, từ đôi mắt đến khuôn mặt hiền từ, phúc hậu. Từ lòng quả cảm đến sự thông minh và bản lĩnh của một người làm chính trị.
Còn ở đất nước chúng tôi, đàn ông chui vào quán nhậu hoặc lo chuyện nhỏ mọn cơm, áo, gạo, tiền là đã hết một cuộc đời và bước chân ra ngoài thì sẵn sàng cúi đầu trong câm lặng dù có chứng kiến bao nhiêu cảnh bất công trước mắt hiển hiện thế nào đi nữa. Vì dường như, tổ quốc này không phải của họ, mà chỉ như cái nhà trọ để họ tá túc và dừng chân, và họ chỉ quan tâm chuyện bát cơm, manh áo và cái tổ của bản thân để họ dành sự chăm bẵm cho nó đến hết cuộc đời mình. Rồi ra đi như một loài vật vô tri.
Người đàn bà của những người đàn bà tuyệt diệu, tôi nghĩ là như vậy.
Và nhìn vào đó để thấy,
Đừng bao giờ chờ đợi họ, một chính quyền được uỷ nhiệm mà tồn tại và được nuôi dưỡng bằng những đồng tiền thuế của dân, tự nó tốt lên, mà hãy bắt họ phải tuân thủ bằng những đạo luật văn minh và khoa học, và không được làm điều xấu hoặc cho phép ai làm điều tương tự để xâm hại tới người khác.
Không có quyền lợi nào xứng đáng có được mà không có sự lên tiếng, đòi hỏi và đấu tranh. Nhất là khi quyền lực từ dân chúng được chuyển nhiệm vào tay bộ máy chính quyền, nó có thể sẽ khó được trả lại cho dân chúng như lúc ban đầu nó được hình thành và thiết lập nên. Thậm chí, khi quyền lực trở nên độc tài, nó sẵn sàng phản bội lại người dân của mình để bảo toàn quyền lực và lợi ích của nó.
trời. xem lại tình hình nước đó đi.
Những kẻ cầm súng mà run sợ.
Người giống Trưng Nữ Vương của Đại Cồ Việt