C ó nhẽ bây giờ cần nghiêm túc đặt vấn đề: Ông tổng bí thư đương nhiệm từng nói đại ý rằng có khi cả trăm năm nữa chúng ta vẫn chưa xây dựng thành công chủ nghĩa xã hội.
Lịch sử một dân tộc rất dài, nhưng cuộc đời mỗi con người rất ngắn. Liệu ai có đủ kiên nhẫn để phấn đấu cho sự nghiệp trăm năm mờ mịt ấy. Vả lại, một nước, một dân tộc, một thế hệ đặt ra cái đích, cái mục tiêu xa vài chục năm trong tương lai cũng đã là quá thể rồi, không đạt được thì phải chuyển sang cái khác hợp lý hơn, chứ ai lại ngu si cắm mặt cố đi với sự ảo vọng như vậy.
Thời gian không phải là thứ tài sản mà các ông ấy muốn lãng phí thế nào cũng được. Số phận của gần trăm triệu người không phải là thứ muốn đem ra thí nghiệm thế nào cũng được.
Các ông ấy cứ khoe giỏi về lý luận, có cả ban lý luận của trung ương, vậy thì hãy trả lời cho cái lý luận nông cạn của tôi xem nào.
Có cái ví dụ quá sinh động. Một nước có mức sống tương đối cao và phát triển ổn định, từng là niềm mơ ước của nhiều nước nghèo, trải qua 2 triều đại xây dựng chủ nghĩa xã hội của Hugo Chavez và Nicolas Maduro, đến thời điểm này Venezuela đã cán đích nghèo đói, đang trên bờ vực thẳm đói rách bần hàn. Cái gọi là cuộc cách mạng XHCN ở đây đã mau chóng “thành công” hơn những nước đồng chí của nó, hoặc đi trước nó, như Việt Nam, Cuba, Triều Tiên, Mozambique, Etiopia, Afganistan.
Chỉ có thể nói: Một lũ điên. Sướng không muốn sướng, cứ đâm đầu xuống hố, đường quang không đi lại đâm quàng bụi rậm.
Leave a Comment