Những cuộc biểu tình yêu nước, chống xâm lăng từ phương Bắc của người dân Việt Nam khắp trong Nam ngoài Bắc luôn bị nhà cầm quyền đàn áp bằng mọi cách. Những người yêu nước tham gia các cuộc biểu tình này luôn được đảng và nhà nước CSVN coi là “thế lực thù địch”.
Nhiều câu hỏi đặt ra, là tại sao một nhà nước tự xưng “của dân, do dân, vì dân” và một đảng tự nhận lấy trách nhiệm là “của dân tộc” lại có những hành động tự nhổ vào mặt mình mà không hề thấy ngượng?
Lý giải điều này, nhiều khi không thể lấy những logic thông thường của cuộc sống và không thể giải thích nếu không chứng kiến những hành vi của nhà cầm quyền Hà Nội với một thời kỳ dài và có hệ thống.
Từ kẻ thù truyền kiếp đến bạn 4 tốt và 16 chữ vàng
Lịch sử sẽ không bao giờ được nói “giá như”. Nhưng, nếu có thể nói, thì “giá như hệ thống cộng sản Đông Âu, liên bang Xô Viết không bị sụp đổ, có lẽ lịch sử Việt Nam sẽ khác hơn”.
Hẳn nhiên là vậy, bởi dù những nhà lãnh đạo CSVN luôn to tiếng khi tuyên bố Độc lập, Tự do, thế nhưng, lịch sử Đảng CSVN lại là một lịch sử có bề dày không bao giờ độc lập. Và ở đó, lợi ích dân tộc chỉ là thứ yếu.
Trong thời kỳ mâu thuẫn Trung – Xô gay gắt, cuộc chiến tại Miền Nam Việt Nam là cuộc chiến giữa hai hệ ý thức đã và đang đến hồi khốc liệt. Khi đó, ĐCSVN tình nguyện đưa đất nước làm “tuyến đầu” của ý thức hệ cộng sản chống lại ý thức hệ tư bản. Việt Nam trở thành chiến trường, máu xương người dân Việt cứ vậy mà đổ xuống bằng vũ khí được chuyển đến cả từ hai phía.
Thời kỳ đó, những người CSVN đưa đất nước lệ thuộc vào hệ thống XHCN.
Rồi cuộc chiến kết thúc ngày 30/4/1975.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, mối quan tâm “giặc ngoài” đã tạm lắng, thì những người CSVN đưa đất nước bước vào một giai đoạn mới: Chiến đấu với “thù trong” là nội bộ giữa các nước Cộng sản anh em.
Hẳn nhiều người còn nhớ, từ những năm 1978 trở đi, khi mối quan hệ Việt – Xô được tăng cường và kết quả là Hiệp ước hữu nghị và hợp tác Việt Nam – Liên Xô, thì tương tự, mối quan hệ Việt – Trung xấu đi nhanh chóng. Từ chỗ là mối quan hệ “anh em” trong phe XHCN – vốn những nước Cộng sản vẫn thích chia phe, cánh như một nguyên tắc ngoại giao và nội trị – bỗng nhiên trở thành thù địch một cách sâu sắc.
Trên mặt trận truyền thông, những bài báo, bình luận đã liên tục đưa ra những điều được ẩn giấu đằng sau mối quan hệ được che lấp ba chục năm trước bởi những lời lẽ hoa mỹ và rất “trung thực” từ những cái loa của đảng.
Ở đó, mối quan hệ Việt – Trung là mối quan hệ Việt Nam luôn bị bắt nạt, hà hiếp với những âm mưu thôn tính hết sức thâm độc từ giới cầm quyền Bắc Kinh. Theo hệ thống tuyên truyền của đảng CSVN, thì “đảng và nhà nước” ta đã biết từ lâu, ngay từ khi người Cộng sản Trung Quốc mới nắm quyền tại Hoa lục.
Kết quả của những sự xấu đi nhanh chóng đó, là cuộc chiến tàn khốc tháng 2/1979 mà nhà cầm quyền Trung Cộng đã huênh hoang là dạy cho Việt Nam một bài học. Và cũng kết quả cuộc chiến là những “thắng lợi to lớn” của đảng CSVN đã đạt được là đã “dạy ngược lại cho Trung Cộng nhiều bài học”.
Nhưng, hậu quả thì người dân Việt Nam phải chịu là hàng vạn người đã bỏ mạng bởi cuộc chiến tranh, mà sau này nhiều lần nhà cầm quyền CSVN đã cố tình bỏ quên cuộc chiến đó.
Trớ trêu thay, mối tình Việt – Xô và hệ thống cộng sản không thể là nguồn nuôi sống một nhà nước, một đảng “độc lập” một cách lâu dài. Khi cả hệ thống cộng sản thi nhau sụp đổ không thể cưỡng lại. Những người Cộng sản Việt Nam trở nên bơ vơ không còn chỗ bấu víu.
Khi đó, dù cho âm mưu bành trướng và thôn tính Việt Nam của bọn bá quyền bành trướng Bắc Kinh đã bị “đảng ta biết trước từ lâu” thì đảng vẫn phải tìm kiếm một chỗ bấu víu nào đó để tồn tại.
Và để tồn tại, bất chấp những nguy cơ cho đất nước, dân tộc Việt Nam, đảng CSVN lại tiếp tục “ma đưa lối, quỷ dẫn đường” tìm đến với kẻ thù dân tộc.
Kể từ đó, đất nước bước vào thời kỳ mới: Thời kỳ nô lệ bởi phương Bắc.
Ý đảng đi ngược lòng dân
Để kiếm chỗ dựa vững chắc cho sự tồn tại của mình, Đảng Cộng sản đã không ngần ngại chấp nhận bước đi cùng ma quỷ.
Thế nhưng, những người Cộng sản hiểu rõ tinh thần dân tộc và ý chí của người dân Việt Nam như thế nào khi dân Việt đã từng nghe theo lời của đảng tuyên truyền, mà hàng triệu người đã bỏ mạng chỉ vì lý tưởng độc lập, tự do của đất nước, sẽ không dễ dàng chấp nhận một thân phận nô lệ được lặp lại trong lịch sử.
Vì thế, con đường đi của đảng càng gian nan trong lòng dân và điều không thể giấu diếm, là người dân biết rõ đó là con đường đi ngược lại lợi ích của đất nước và dân tộc Việt Nam.
Vì thế, những bước đi của Đảng CSVN với kẻ thù dân tộc là những bước đi vụng trộm và giấu diếm. Đó là những cuộc đi đêm giữa những kẻ tự xưng nắm quyền lực với kẻ thù của đất nước.
Hàng loạt câu hỏi không được trả lời rành mạch và nhiều lời đồn đoán rằng với bản hiệp định Biên giới trên bộ giữa Việt Nam và Trung Quốc, Đảng CSVN đã đứng trên lưng nhân dân, để nhiều vùng lãnh thổ Việt Nam rơi vào tay giặc. Hiệp định đó đã là mối quan tâm, cũng là nguyên cớ cho hàng loạt người bị đảng bỏ tù khi đòi biết nội dung của nó.
Thậm chí, cho đến nay, một Hội nghị giữa VN và TQ vẫn bị giấu kín về nội dung, trở thành những lời đồn đoán cho mọi người dân Việt về ý nghĩa của nó nhưng Đảng CSVN vẫn không dám minh bạch: Hội nghị Thành Đô.
Những câu hỏi dần sáng tỏ
Có thể nói rằng, điều mà Đảng CSVN không ngờ đến, là sau những tiến bộ của khoa học kỹ thuật thế giới, mạng Internet phổ cập đến từng người, thì những bước đi của Đảng bị soi rất kỹ. Qua đó, người dân nhận chân được ai mới là bạn, ai mới là thù và ai đang vì quyền lợi dân tộc cũng như ai đang làm tay sai cho giặc.
Hệ thống tuyên truyền của đảng ngày càng mất tác dụng bởi lối tuyên truyền một chiều, bóp méo sự thật, bất chấp đạo đức, lương tâm và quyền lợi đất nước đã bị bóc trần. Từ đó cái gọi là “lòng tin” của người dân vào sự “vĩ đại, sáng suốt và tài tình” của đảng đã không còn chỗ đứng.
Có chăng, chỉ là sự giả vờ tin, giả vờ tuân phục và giả vờ chấp nhận bởi bạo lực của súng đạn, nhà tù hoặc món lợi trước mắt mà đảng đem lại cho họ sau khi bóc lột người dân, bán rẻ tài nguyên đất nước và… vay nợ nước ngoài.
Vì thế, thái độ của lãnh đạo Đảng CSVN trước quân thù, đã chứng tỏ nhiều điều người dân chú ý từ lâu và dần dần đưa ra một kết luận chính xác.
Nếu như trước đây người ta ngạc nhiên vì sao Đảng CSVN cố tình bỏ qua cuộc chiến 1979, thì ngày nay người ta hiểu rằng đó chỉ vì cái tình bạn 16 chữ vàng mà đảng đang tô vẽ để tìm chỗ dựa cho mình.
Nếu trước đây, người ta không hiểu vì sao cuộc chiến Gạc Ma 1988 với 64 quân nhân có trang bị vũ khí đầy đủ đã bị giết chết mà không được nổ súng, thì ngày nay người ta hiểu mục đích của việc hy sinh tính mạng họ, lãnh hải và lãnh thổ đất nước chỉ là tiến đến cái Hội nghị Thành Đô sau đó.
Nếu trước đây, người dân thắc mắc về chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa ra sao mà mỗi khi ai nói rằng là của Việt Nam thì bị đàn áp, thậm chí vào tù, thì ngày nay, người ta biết Đảng CSVN đã có công hàm 1958 của Phạm Văn Đồng mở lối.
Và câu hỏi nhiều người đặt ra là vì sao Đảng CSVN vốn biết âm mưu thôn tính Việt Nam bởi mộng bá quyền bành trướng của Trung Cộng là không thay đổi mà vẫn một mực kết nghĩa anh em, bạn vàng? Thì câu trả lời đã khá rõ ràng rằng trên thế giới, chủ nghĩa Cộng sản hoang tưởng và độc tài đã không còn chỗ đứng và Trung Cộng là thành trì cuối cùng còn sót lại. Nếu không bám vào đó, thì đảng “độc lập” có nguy cơ ra khỏi đời sống dân tộc này.
Những bước đi đến đích nô lệ có bài bản
Nhiều người ngạc nhiên vì sao có những sự thay đổi trong cách hành xử của Đảng CSVN thời gian gần đây mà không thể giải thích.
Chẳng hạn, nếu những năm 2007 về sau, ai nói đến Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam, lập tức được coi là thế lực thù địch của đảng. Đến mức báo chí bị đình bản, kỷ luật bởi chỉ phạm húy điều đó! Thế nhưng giờ đây báo chí lại tha hồ khẳng định điều này?
Chẳng hạn, vì sao cuộc chiến 1979 trên biên giới phía Bắc đã có một thời đảng cố tình lãng quên, giờ vẫn có người được nhắc lại?
Chẳng hạn, vì sao những lệnh cấm vô lý trên Biển Đông từ nhà cầm quyền Trung Cộng, việc bắn giết ngư dân không được nhà cầm quyền VN quan tâm mặc dân sống chết, giờ đây người dân thấy nhà nước đã mở miệng mà không phải là “Tàu lạ, thuyền lạ”?
Phải chăng là lương tâm con người hay tinh thần dân tộc đã được thức tỉnh trong Đảng CSVN?
Xin thưa là không.
Đó chỉ là những màn kịch đúng quy trình
Khi mà mọi sự đã rồi, Trung Cộng đã xây xong sân bay, đồn bốt và đưa vũ khí lên lãnh thổ Việt Nam một cách vững chắc ngoài Biển Đông, thì dù nhà nước VN có kêu gào, có tố cáo, có phản đối… cũng chỉ là chuyện nói với “đầu gối” mà thôi. Bởi ngay sau đó sẽ là màn đón tiếp bằng 21 phát đại bác, là chiêu đãi hoan hỷ, là cảm ơn… để nhận được một số tiền.
Nhưng tác dụng của việc kêu gào không hề nhỏ trong nhân dân. Bởi, với cách đó, họ đang cố phủi trách nhiệm của mình trước quốc dân đồng bào về việc mất lãnh thổ vào tay giặc.
Nhiều người hỏi rằng: Tại sao nhà cầm quyền CSVN không dám đối đầu với Trung Cộng bằng một cuộc chiến như năm 1979?
Xin thưa là chẳng bao giờ còn có điều đó. Bởi họ thừa biết rằng, nếu có chiến tranh thì phải giao vũ khí cho người dân, mà khi đó đích ngắm đầu tiên của người dân vào kẻ thù, là chính họ.
Câu trả lời cho một câu hỏi lớn, nhiều người chưa tìm được lời giải đáp là: Tại sao nhà cầm quyền Việt Nam tố cáo, phản đối Trung Cộng xâm lược, thế nhưng khi người dân biểu tình phản đối, họ đàn áp không thương tiếc. Có mâu thuẫn ở đây chăng?
Xin thưa là hoàn toàn không
Điều mà Đảng CSVN quan tâm lớn nhất, không phải là chuyện lòng yêu nước của người dân, mà chính là vị trí độc tài của họ. Mà những kẻ độc tài thì không bao giờ thích người dân bày tỏ ý kiến của mình, dù chỉ là lòng yêu nước.
Những cuộc biểu tình, nếu không bị dập tắt, sẽ là ngọn lửa thiêu cháy sự độc tài bằng ý chí của người dân.
Do vậy, không và sẽ không bao giờ, những kẻ độc tài thích bất cứ một cuộc biểu tình nào mà họ không kiểm soát được.
Hà Nội, 17/7/2016. Trước giờ biểu tình ủng hộ phán quyết Đường lưỡi bò
JB Nguyễn Hữu Vinh