Ngày hôm nay tôi muốn gửi đến các bạn câu chuyện về LÒNG KHOAN DUNG, một câu chuyện rất ngắn và giản dị nhưng có mấy ai áp dụng được bài học đó trong cuộc sống của mình và nhất là đối với những người có chung hoài bão, chung lý tưởng, sứ mệnh và cả sự hy sinh cho một mục đích hướng tới…
Bạn thường thấy những hình ảnh trên đường phố người ta sẵn sàng nhảy xổ vào nhau, xỉ vả nhau thậm chí đánh đập nhau bởi những va chạm rất nhỏ… Giá như trong những khoảnh khắc ấy có sự hiện diện của lòng khoan dung, của sự tha thứ, dám chấp nhận và bỏ qua những va chạm vụn vặt thì chắc hẳn sẽ chẳng có thêm những cảnh kẹt xe, những bức bối, những câu chửi thề tục tĩu và cả cảnh xô xát gây thương tích đã và đang làm dày thêm những “văn hóa kinh khủng” của người Việt…
Tôi nhắc đến hình ảnh trên một con đường “bình thường” rất bình dị hàng ngày để muốn nói đến một con đường gập ghềnh, chông gai và có cả sự đau thương mất mát mà có lẽ bạn và tôi đã, đang và tiếp tục sẽ đi. Chúng ta không còn là những con người xa lạ vô tình đi chung trên đường phố. Chúng ta là đồng đội, là chiến hữu, là những người có chung một mục đích và lý tưởng khao khát một tương lai tương sáng cho Việt Nam. Vậy nếu không có lòng khoan dung, nếu không có sự cảm thông, sự chia sẻ và bảo vệ lẫn nhau thì con đường chúng ta đang đi sẽ còn chông gai và gập ghềnh đến mức nào? Làm thế nào để chúng ta có thể đi đến cái đích cuối cùng khi chúng ta đang sở hữu những tư duy khác biệt, sử dụng nhiều loại phương tiện và có cuộc sống hoàn toàn khác nhau, thậm chí chúng ta đang ở cách xa nhau nửa vòng trái đất nơi có nền văn minh, văn hóa và sự nhận thức rất hiếm sự tương đồng?…
Có lẽ chúng ta cần có những giây phút lắng lòng lại, nhìn nhận và thấu hiểu về LÒNG KHOAN DUNG để có thể chấp nhận và bao dung cho nhau trước khi nhìn nhận và đánh giá lẫn nhau. Tôi thật sự nhận thấy chúng ta đã và đang rất thiếu điều này! Chúng ta nhanh chóng áp đặt tư duy của mình lên hành động của người khác để dễ dàng phê phán hay thậm chí dè bỉu, chê bai… Chúng ta đưa ra một công thức “tranh đấu” là phải đúng phương trình này, đúng thể lệ kia và vô hình chung chúng ta chỉ muốn mọi người phải hành động giống chúng ta thì mới gọi là đúng, mới là nên hay đó mới là điều tốt nhất… Thật sự ra tất cả chúng ta cũng chỉ vì cái tôi của bản thân mình, tôn vinh cái tôi của mình nhiều hơn là tôn vinh sự đóng góp của người khác. Chúng ta thường ít nghĩ đến đại cuộc chung để biết cúi mình xuống, chấp nhận nhau, hiểu cho nhau, thông cảm và động viên lẫn nhau…
Con đường phía trước còn rất dài và chắc hẳn sẽ còn nhiều lắm những nhọc nhằn, những khó khăn và cả những rào cản đôi khi buộc chúng ta phải chậm bước hoặc có lẽ biết đâu… sẽ phải dừng lại. Vậy bạn, vậy tôi và tất cả mọi người, xin hãy có cái nhìn khoan dung và mở rộng lòng mình để ghi nhận tất cả những đóng góp, những hy sinh, những phương thức hành động bằng cách này hay cách khác của đồng đội mình để khích lệ, ủng hộ nhau và cùng nắm chặt tay nhau, cùng nhìn thẳng về một hướng. Tôi mong đợi một ngày tất cả chúng ta đều dũng cảm chấp nhận sự khác biệt và dũng cảm nhìn nhận cái sai của chính mình để con đường chúng ta đang đi bớt chút nhọc nhằn. Nó sẽ trở nên thênh thang hơn vì trong trái tim mỗi người đều đang có một sợi dây kết nối, sợi dây gắn chặt tinh thần đấu tranh không ngại gian nan, không bao giờ cảm thấy đơn độc và mệt mỏi… Lòng khoan dung sẽ giúp chúng ta cùng nhau tiến về phía trước và đón đợi một tương lai tương sáng !
P/S: Tôi viết những dòng này như một lời cảm ơn chân thành đến một người Thầy, một người Anh suốt bao năm qua đã chỉ dạy và hướng dẫn tôi tận tình, giúp tôi thấu hiểu về thời cuộc, về nhân sinh quan và đặc biệt người Anh đó đã dạy cho tôi thấu hiểu được bài học LÒNG KHOAN DUNG cần thiết và quan trọng đến mức độ nào trong lòng những người đấu tranh dân chủ ở Việt Nam. Chỉ tiếc là tôi không được phép được Tag hay nhắc tên anh trong bài viết này !
***
Truyện xưa kể lại rằng, một buổi tối một vị thiền sư già đi dạo trong thiền viện, chợt trông thấy một chiếc ghế dựng sát chân tường nơi góc khuất. Đoán ngay ra đã có chú tiểu nghịch ngợm nào đó làm trái quy định vượt tường trốn ra ngoài chơi, nhưng vị thiền sư không nói với ai, mà lặng lẽ đi đến, bỏ chiếc ghế ra rồi quỳ xuống đúng chỗ đó.
Một lúc sau, quả đúng có một chú tiểu trèo tường vào. Khi đặt chân xuống, chú tiểu mới kinh ngạc khi phát hiện ra dưới đó không phải là chiếc ghế mà là vai thầy mình, vì quá hoảng sợ nên không nói được gì, đứng im chờ nhận được những lời trách cứ và cả hình phạt nặng nề. Không ngờ vị thiền sư lại chỉ ôn tồn nói “Đêm khuya sương lạnh, con mau về thay áo đi”. Sự khoan dung của vị thiền sư già đã khiến chú tiểu suốt đời không quên được bài học đó.
Người xưa dạy: Rộng lớn nhất thế giới là đại dương, rộng lớn hơn cả đại dương là bầu trời, rộng lớn hơn cả bầu trời chính là lòng người. Sự khoan dung, nếu được dùng đúng chỗ và đúng lúc thì còn có tác dụng mạnh mẽ hơn sự trừng phạt, bởi nó tác động rất mạnh đến nhận thức mỗi con người. Nhất là đối với cuộc sống, công việc và học tập của con trẻ, việc khoan dung đem lại hiệu quả vượt trội hẳn so với việc áp dụng bất kỳ hình phạt nào. Thậm chí, khoan dung với người cũng chính là khoan dung với mình, giải thoát mình khỏi những sự giận dữ, căm tức, hận thù, tranh chấp…, nhờ đó mà cân bằng được cuộc sống của mình.
i20 thg 1, 2013
1
Chỉnh sửa
5 LẦN GỬI ĐÀI TIẾNG NÓI VIỆT NAM
————————–o0o——————————
Nguyên bản là :
Để góp phần đẩy mạnh thêm tiến triển của yêu cầu
Tôi đã gửi bài này :
( Qua đường thư ngày 28/8/1994 , Đến ngày 8/5/1995 Lại trực tiếp mang đến
Đài phát thanh 58 Quan sứ Hà nội giao lấy biên nhận. Xe bị cấm đường mất thêm 7000đ xích lô )
Kính gửi : Buổi phát thanh người cao tuổi đài tiếng nói
Việt-Nam Hà-Nội
Ngày 24/8/1994 Quý đài đã nêu tám việc xây dựng phong tục , tập quán nếp sống gia đình.Thật là một của quý vô giá với tôi đã được nghe . Bởi không ghi được bằng băng nên không nhớ hết tình tiết phát trong 15 phút .Lần này lại thêm một dấu ấn nữa với tôi, như năm 1989 đài đã trả lời một Thính giả mà tôi cũng có công chờ đợi rồi bật lên ; a , A, thế là phải kết thúc..
Còn việc này với tôi thì ngâm nga sâu đậm lắm . Tám câu nêu ra không Nhớ được, nên tôi xin phép nói ra theo tiếp thu với sự mong đợi nay đã đến .
Thưa quý đài tôi đã nghỉ hưu trên 12 năm nay rất vui khỏe . Sinh được một cháu gái nay cháu đã có hai con trai và tôi còn năm cậu con trai nữa, bốn Cậu đã có vợ con .
Vì vậy nên vấn đề gia đình của tôi mới thấm , lại những đụng độ của xã hội từng ngày từng giờ xâm lấn đến với gia đình . Buổi này tôi lại bất ra chữ A. hoa to.
Thưa quý đài câu đầu tiên hôn nay tôi vừa đặt câu hỏi vừa trả lời :
Từ khi có đảng đến nay ai luôn luôn phá đảng ?
Tôi là Bùi Quang Thanh xin trả lời :
Chính đảng cộng sản phá đảng của mình .
Bắt đầu từ đâu ?
Trả lời : Bởi vì truyền bá lai – căng – ảo ảnh bằng những trang sách cường điệu . dùng một lũ thầy giáo ngu xuẩn .
( Tôi cũng đã từng làm thầy ngu )
Vậy thì gia đình là cai gì ?
Nếu mới nghe đài phát về gia đình quả là hiểu rộng quá , mông mênh quá. Tôi rất tự hào là quý Đài tiếng nói Việt-Nam nói thì không còn chỗ chê,Nhưng vào việc mới là thật .
Thưa quý Đài đoàn thể hoặc cao hơn là đảng có thể vào một gia đình chuyển hóa cả gia đình ấy được không ?
Chắc là không .
Đó mới là trật tự xã hội, đó mới là chấp hành pháp luật , Hàng loạt các nhà Tù ra đời chỉ làm nhục cho bác Hồ ta đã khuất thôi . Bởi vì bác về là kêu gọi Phá nhà tù …
Thế mà bây giờ ta mới nói đến gia đình .
Xin hỏi ? – Ai xóa sạch mối quan hệ gia đình , rồi giao cho những đoàn thể Vô trách nhiệm .
Vậy bây giờ gia đình phải làm gi ?
Đài đã biết và nói rồi , Nhưng đừng lừa . Cỗi rễ của Ông cha ta cổ xưa là bé vun bón ,nhớn đánh ra , đây là bất di bất dịch .Vậy xử luật trong gia đình là cai gì?
Thông cảm à ..? Bình đẳng ư ..? Phải dân chủ chứ ..? Có điều luật gia đình Được không ..??
Luật hiện hành của nhà nước ta Quốc hội thông qua ( đánh người là Phạm pháp ,ngoài ba đời có quyền lấy nhau ) thật nguy hiểm quá . Tôi đích Danh trả lời quốc hội vi phạm .
Thế thì dựng lại gia đình bằng cách gì ?
Yêu cho roi , cho vọt , ghét cho ăn . Câu châm ngôn này đúng hay sai ?
Tiền học lễ , hậu học văn là cai gì ?
Đừng nhầm cách giải thích hoặc đưa vào dậy học .
Con gà mái rất chăm chỉ ấp ủ trứng rồi nuôi và bảo vệ con trọn vẹn , Nhưng Đến lúc con nó biết kiếm mồi nó đuổi mổ cho vỡ đầu có ác không ?
Cho là con vật không được bì với con người thượng đẳng đã chắc đúng Chưa
Một con ong chuyên gác cửa ,thấy con khác không mang mật về nó cắn chết đúng hay sai ?
Nếu đã nói đến quan hệ gia đình Thì phải xét đến động thực vật xung Quanh chứ .
Do việc dậy học và học không căn cơ , có khác gì lắp một cái mộng Láy dao cùn đẽo rồi lắp vào cái lỗ đục vuông vắn không ? Đưa các cháu vào nhà trẻ chỉ có dạy múa mà không dạy nguồn gốc của nó từ đâu .
Rồi lớn lên cho đi học chữ A .a.a . A . B . C . là sề bánh đúc đó . Nếu học Chữ thì chữ người phải học đầu tiên chứ ? gì rồi đến thiện Ví dụ : ơn cha mẹ là cái gi ? làm sao phải ơn ? Cúng đường đầy đủ đừng Để thiếu thốn cho cha mẹ ai dạy ? Cha mẹ làm việc gì phải kính thuận không Nghịch . không được chống chái cha mẹ … Có được gọi là luật trong gia đình mà người bố làm chánh an không ?
Nhà bố dậy điều gì ?
Trường thầy dạy điều gì ?
Đừng làm kết hợp mà sai đó . Vị trí của người mẹ đứng trong gia đình thế nào ?
Bố dậy con…
Mẹ cũng dạy con đúng hay sai ?
Nếu dạy thì phần bố dạy điều gì ? Phần mẹ dạy điều gì ? ĐÃ LẪN THÌ LỘN .
Ơn chúng sinh là ai ?
Ai dạy , có nên dạy không . Ơn nhà nước ơn thế nào . tại sao phải ơn ? Đáy lòng ơn hay giả tạo ơn . Bắt phải ơn hay nhà nước hành động để con Người ấy phải ơn ..?
Một việc đơn giản là : tiền trị gia . Hậu trị quốc là gì ?
Tôi thiết tưởng đảng phải bỏ mọi vô ich khác . Lo ngay đến việc gia đình Cội nguồn nó là cái bệ đặt xã hội .
Không một sớm một chiều mà vài chục năm chứ chả ít . Nếu cứ lấy lý luận mà tranh cãi thì nó ngược nhau (180 ĐỘ ) Sư nói sư phải vãi nói vãi hay ..
Vì đắm đuối khi nghe đến đúng tim tôi thích quá . nên viết những lời này. Bằng tấm lòng thành của mình chân thật Việt-Nam, Sớm muộn trước sau Tôi đều đả đảo cái lai căng , Kinh mong quý đài nghiên cứu .
Hải dương ngày 28/8/1994
Đứng tên
Bài này bây giờ vẫn hợp
Bùi Quang Thanh