Thiên nhiên thuở xưa đã bắt Huế nằm im. Đầu thì gối Trường Sơn, chân co trên dãi đất hẹp giáp biển Đông như những giòng sông bị cản chiều dài, cách trở chiều rộng, cho nên phải chảy vào chiều sâu mà về lại trong lòng. Bởi vậy cái đẹp của Huế là cái đẹp mang vẽ trầm lặng và cô tịch. Cái nên thơ của Huế là vẽ nên thơ trong mắt nai rừng lúc hoàng hôn vời vợi hồn nhiên, nhưng cũng trang đài và huyền hoặc.
- Bureau CTM Media - Âu Châu in Uncategorized
Huế- Ngậm ngùi thương nhớ
Bài Liên Hệ
- Chúc Giáng Sinh và năm mới 2025
Ban biên tập Chân Trời Mới Media kính chúc quý độc giả, thân hữu một…
-
‘Cơ chế 3+3’: Thêm một chiếc vòng kim cô?
Hoàng Trường Quan hệ Trung–Việt vốn đầy nhạy cảm và phức tạp, trong đó yếu…
-
Đoàn Văn Báu: Hộ pháp hay người áp giải Thầy Minh Tuệ?
Gió Bấc Sau một tuần lễ kể từ ngày Thầy Minh Tuệ bộ hành về…
Leave a Comment