Tôi tên Loa Phường, họ Đảng, lót Thị, Đảng Thị Loa Phường. Xin đừng lẫn lộn với người mang tên Đặng Thị Loan Phượng nào đó trong cõi dân gian. Nỗi buồn của tôi – nỗi buồn Loa Phường chẳng dính dáng chút nào với “nỗi buồn hoa phượng” mà những cô cậu tuổi học trò lẫn cố cụ cựu học trò nào cũng thích nghe kể lễ qua lời nhạc sĩ Thanh Sơn. Ngược lại, nỗi buồn của tôi kể ra đây chẳng ai buồn nghe để chia sẻ mà còn bĩu môi “cho mày đáng kiếp,”, chỉ vì tôi là Loa Phường, Đảng Thị Loa Phường. Tuy nhiên, nói đi rồi nói lại, cũng có “một bộ phận không nhỏ” phải ngậm ngùi có khi mếu máo vì nỗi buồn của Loa Phường cũng chính là nỗi buồn của họ.
Tôi buồn vì nay còn đâu một thời oanh liệt một mình một chợ, chỉ thua Từ Hải “nào biết trên đầu có ai”, Loa Phường tôi trên đầu đội đảng, nhất tiếng vạn tiếng đều do đảng; nhưng cũng đúng thôi vì tên tôi là Đảng Thị Loa Phường. Cái thời oanh oanh liệt liệt ấy, dù ai có ghét cái giọng đọc the thé đinh tai buốt óc, cái nội dung ba xàm bố lếu, thì người ta cũng chỉ biết không còn đường nào khác là chịu trận, chịu trận riết rồi cũng thành quen thân để quên bẵng mất lời ông Thiệu dặn, đương nhiên là ngoại trừ “một bộ phận” rà bắt được đài địt BBC, RFA, RFI, VOA, NHK… thì càng tâm phục khẩu phục lời ”thầy”, nhưng chỉ dám dè bỉu Loa Phường tôi trong âm thầm, cùng lắm là xầm xì với nhau ở chỗ thân tín lắm.
Nhưng than ôi “có một chiều thu lá thu rơi”, trên trời buông xuống cái gì trông giống cái mạng nhện bao trùm khắp địa cầu, tiếng nước ngoài gọi là In-tẹc-nét. Loa Phường tôi tối sẩm mặt mày. Vì nghĩa vụ thiêng liêng cao cả của cái Loa, tôi vẫn treo đó, cột đó, gác đó khắp mọi miền đất nước, làm việc đêm ngày, nhưng nay đi qua ai nhìn vào cũng nguýt nguýt trừng trừng, không ít kẻ nhổ nước miếng vào trước miệng tôi, lại có người lên tiếng mắng tôi đồ láo toét, ôi thì sỉ vả Loa Phường tôi đủ lời một cách công khai, không sợ hãi như trước nữa.
Lâm vào hoàn cảnh Loa Phường tôi, ai mà không tìm cho ra nguồn cơn tại sao lại có chuyện “trời sập” với mình như vậy. Nhờ là “nghề của chàng”, tôi đã tìm ra nguyên nhân của sự xuống cấp cực kỳ nhanh chóng và hoành tráng của Loa Phường. Thủ phạm gây nên sự cố “mất lửa” của Loa Phường tôi là hai tên người nhện trên mạng lưới toàn cầu ấy là Gú-Gồ và Giu-Tuýp.
Hai tên người nước ngoài này làm Loa Phường tôi mất lửa, vì trong khi Loa Phường vận hết khí công ra rả “bác ra đi tìm đường cứu nước”; “bác hy sinh một đời vì nước vì dân”; “ sống và học tập đạo đức Hồ Chí Minh”; “ Bác yêu các cháu nhi đồng”; “ cuộc đời hoạt động của chủ tịch Hồ Chí Minh” và đủ thứ, thì người ta chỉ cần ngồi vào bàn mở máy com piu tờ, lên mạng, vào Gú- Gồ hoặc Giu Tuýp gõ mấy chữ “Sự thật về Hồ chí Minh” (1)) hay “Huỳnh Thị Thanh Xuân” (2) thì sự thể lại trái ngược hoàn toàn.
Rồi như mới đây về phiên tòa xử án Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha vì tội “có những lời không hay về trung Quốc”, nếu chỉ nghe Loa Phường, thì hai thanh niên này đã nhận tội và xin khoan hồng, trong khi Gú-Gồ và Giu-Tuýp cho thấy hai em đứng trước tòa với phong thái hiên ngang đầy tự tin, và tuyên bố dõng dạc. Nguyễn Phương Uyên: “Tôi dùng máu viết khẩu hiệu ‘Tàu khựa cút khỏi Biển Đông’ và ‘Đảng cộng sản chết đi’, khẩu hiệu bị cho là ‘phỉ báng đảng cộng sản Việt Nam’, là vì tôi thể hiện lòng yêu nước khi tôi căm phẫn Trung Quốc xâm chiếm Việt Nam đến tột cùng sự phẫn uất… Tôi vẽ bức tranh này trong 15 phút để thể hiện thực tế người dân thấp cổ bé miệng khi nói ra thì bị đàn áp…. Việc tôi làm, tôi chịu, yêu cầu không gây khó khăn cho gia đình tôi. Tôi là một sinh viên, là đại diện cho tầng lớp trí thức, sức mạnh của đất nước, tôi mong muốn phiên tòa hôm nay xét xử công bằng để tôi sớm được trở về với cộng đồng, tiếp tục cống hiến cho đất nước và thể hiện lòng yêu nước.”. Còn Đinh Nguyên Kha: “Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi. Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống đảng cộng sản. Mà chống đảng thì không phải là tội”.
Khổ cho Loa Phường tôi là người ta nói ra có bằng chứng với hình ảnh, với văn tự rõ ràng, chứ không phải nói suông như Loa Phường tôi lâu nay một mình múa gậy vườn hoang.
Từ ngày có hai người nhện Gu-Gồ và Giu-Tuýp, Loa Phường tôi tiu nghỉu như con mèo cụt tai. Chẳng còn ai nghe, nhưng vẫn phải đứng đó ra ra đêm ngày.
Từ dạo đó, đêm đêm Loa Phường tôi nghe vọng về, ngày càng to, tiếng chuông gọi hồn ai.
Leave a Comment