Quảng Cáo

Không còn Đảng nhưng vẫn còn mình (phần 2)

Quảng Cáo

Kính thưa quý thính giả, mục bình luận kỳ vừa qua chúng tôi đã gừi đến quý vị phần một bài nhận định nhan đề : “Không còn Đảng nhưng vẫn còn mình” của tác giả Thanh Hương, đăng trên trang mạng Dân Luận. Tác giả Thanh Hương là người đã từng học ngành an ninh nhưng “may mắn” không được vào ngành công an nên có khá nhiều quan hệ và điều kiện để hiểu rõ tâm tư của lực lượng này. Qua phần một của bài viết, tác giả đã nhận định về sự sự khốn đốn của đảng trước những chuyển biến tâm tư  của dân chúng nói chung cũng như của giới công an nói riêng trong thời đại tin học ngày nay, khi mà nhờ phương tiện internet họ đã hiểu được nhiều sự thực . Sau đây, mời quý vị nghe phần hai bài viết của tác giả Thanh Hương, nhận định về những chuyển biến cụ thể trong thành phần công an.

***********************

Trước đây họ bị bịt mắt nút tai nên cứ tin là Đảng nói đúng, phải duy trì ổn định chính trị xã hội để phát triển kinh tế nên hăng hái mà làm. Nhưng giờ thì có mù cũng thấy đó là những người dân vô tội bị chà đạp quyền lợi để phục vụ cho những kẻ tham nhũng, bán nước. Kinh tế phát triển chẳng được bao lâu, giờ thì bất ổn suy xụm chưa biết đến bao giờ.

Do vậy bây giờ họ làm cho có làm, vì buộc phải làm theo bắt buộc của Đảng chứ chẳng còn tin là đúng và cần thiết nữa. Nếu trước đây những sĩ quan an ninh lên giọng giáo điều dạy dỗ đúng sai cho những người dân họ bắt về thì giờ đây hầu hết đều tự nhiên phải buột miệng bảo: “đây là nhiệm vụ chứ chẳng muốn làm thế”. Đây là một sự chuyển biến nhận thức rất ghê gớm, vì một khi nó đã ăn dần vào ý thức họ thì đến lúc họ sẽ biến chuyển, trở cờ rất nhanh thôi.

Hôm rồi thằng bạn là thượng tá an ninh ghé thăm. Nó bảo tâm trạng nó dạo này thật oải, nhất là sau cái vụ biểu tình yêu nước của các lão thành cách mạng chống Trung Quốc vừa rồi. Cấp trên chỉ thị chơi trò không bắt giam, khởi tố nhưng dùng thủ đoạn trấn áp bẩn, ném đá giấu tay để làm nản lòng các vị. Nếu cần thì sẵn sàng đe dọa đến việc làm ăn của người thân của những người này. Nó bảo Thành ủy giờ chẳng dại mà xử lý công khai các vị đó vì như thế dẫn đến loạn chắc. Vị thượng tá an ninh này nói:“Mà như vậy tụi tao bị biến thành côn đồ phạm pháp. Sau này sao tránh được tội?” Nó bảo vậy và nói tiếp rằng mấy ông bà ở trên quá hiểu rằng nếu không trấn áp được lực lượng này thì ngày tàn của chế độ sẽ đếm ngược bằng ngày. Nhưng nó cũng không tin rằng có thể trấn áp được. Nó nói hãy nhìn vào sự phát triển báo mạng ngoài Đảng và lực lượng công an mạng thì thấy. Mấy năm trước cả mấy ngàn công an mạng được trả lương suốt ngày lê la viết comment chửi bới dọa dẫm, đọc, phân tích tìm ra những người viết bài và comment để trấn áp. Lúc đầu thì còn làm được một số “thành tích” vì số lượng dân báo lúc đó còn ít, người đọc cũng chưa nhiều. Số lượng công an mạng áp đảo. Trấn áp được như vậy nhưng báo mạng của dân vẫn phát triển nhanh chóng còn hơn nấm mùa mưa, lấn át, áp đảo ngược lại số công an mạng. Cho nên bây giờ mọi người chẳng thấy công an mạng nổi bật lên nữa mà chìm nghỉm. Có viết chửi, dọa cũng chẳng có tác dụng gì.

Thằng bạn thượng tá tiếp tục khẳng định rằng, sau thế giới online thì đời thực offline cũng sẽ diễn ra nhanh chóng tình trạng tương tự như vậy. Có trấn áp thế nào đi nữa thì người ta vẫn nổi lên. Trên mạng giờ người ta công khai lên tiếng, chẳng giấu tên giấu tuổi gì nữa. Cả mấy ông lãnh đạo cao to nhất cũng bị chửi bằng những cái tên có địa chỉ hẳn hoi. Ngoài việc sách nhiễu ra thì chẳng làm được gì khác. Mà như thế người ta vẫn chẳng sợ. Nó bảo chắc chẳng bao lâu nữa người dân sẽ ùn ùn xuống đường. Chẳng có lực lượng công an nào mà ngăn cản nổi. “Chạm vào bao tử của dân và danh dự của trí thức rồi, chẳng dễ nữa”. Nó bảo thế. Phong trào dân báo đã bùng phát mạnh mẽ, tới đây là phong trào dân xuống đường. Sẽ chặn không nổi nữa. Rồi nó cũng tỏ ra lo lắng về hậu thay đổi, không biết có bị trả thù không, rồi làm gì để sinh sống.

Đó là tâm tư thật của những người thuộc lực lượng“lá chắn còn Đảng còn mình” vào lúc này. Chỉ cần những xu thế thay đổi làm cho họ tin được rằng họ sẽ không bị truy cứu, trả thù và vẫn có cơ hội để sống bình thường thì sự thay đổi sẽ diễn ra nhanh chóng.

Tức là làm sao để “Không còn Đảng nhưng vẫn còn mình”. Việc này khó mà dễ.

 

Nguồn: https://danluan.org/tin-tuc/20121223/thanh-huong-khong-con-dang-nhung-van-con-minh#comment-81803

Quảng Cáo
Bài Liên Hệ
Leave a Comment
Quảng Cáo
WordPress Appliance - Powered by TurnKey Linux